Tống Nhiễm ngủ tới trưa mới dậy, nhìn nơi xa lạ cậu hơi hoảng thần, mới từ từ nhớ lại chuyện hôm qua.
Cậu đi lấy đồ đã chuẩn bị từ trước vào nhà tắm, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi mới trở lại giường, cậu nghĩ nghĩ dùng ý niệm đi vào không gian.
Trong không gian vẫn không có gì thay đổi, vẫn cỏ mộc khắp nơi, hồ nước yên ổn không có một gợn sóng nào.
Cậu ngồi xuống cạnh bờ hồ, cầm cái ly mà lúc nãy cậu lấy trên bàn trong phòng , múc đầy một ly nước trong hồ lên.
Nhìn nước trong veo, cậu uống một ngụm nhỏ, nước vào miệng có vị ngọt nhẹ, cảm giác mát mẻ khiến cơ thể nhẹ nhàng, Tống Nhiễm uống hai ba hớp là hết ly nước rồi.
Cậu thoải mái nằm xuống bãi cỏ, gối hai tay lên đầu, nhìn bầu trời trong xanh không hề động đậy trên cao, thả lỏng tinh thần.
Bụng cậu chợt quặn đau, Tống Nhiễm ý niệm ra khỏi không gian nhanh chóng giải quyết vấn đề, nhưng lần giải quyết này phải mất 2 tiếng đồng hồ mới xong.
Thân thể mềm nhũn, hai chân run rẩy, Tống Nhiễm khó khăn tắm qua một lần, may mà bên trong phòng tắm còn có đồ dự bị để thay.
Tống Nhiễm khó khăn lê thân ra khỏi phòng tắm, vừa bước ra đã bị người nào đó ôm chầm lấy thiếu điều té ngửa, may mà người đó cũng biết cậu sẽ bị té nên nhanh chóng kéo cậu vào trong ngực mình.
Tống Nhiễm không cần nhìn cũng biết người này là ai rồi.
Cậu hít sâu hữu khí vô lực nói, " Anh hai, mang em về giường đi".
Lưu Viễn lo lắng gật đầu bế cậu đi đến bên giường rất nhẹ nhàng đặc cậu nằm xuống sao đó định xoay người chạy đi, Tống Nhiễm biết anh ta định làm gì, kéo tay anh lại.
Lưu Viễn gấp gáp nói " Tiểu Nhiễm, anh đi kêu bác quản gia giúp em ".
Tống Nhiễm kéo mạnh khiến Lưu Viễn mất trọng tâm, ngã xuống giường, Tống Nhiễm vòng tay cập cổ anh, khẽ nói " Nằm yên, để cho em ngủ một chút, nếu không em sẽ không nói chuyện với anh nữa".
Lưu Viễn muốn đứng lên nghe vậy liền ngoan ngoãn lại nằm im không nhúc nhích nói, " Được tiểu Nhiễm, anh luôn nghe lời em mà".
Tống Nhiễm thở dài do mất nước quá nhiều, cậu thật sự có chút mệt, hình như từ khi đến thế giới này cậu rất thích ngủ thì phải nhỉ.
4 giờ chiều, Tống Nhiễm chậm rãi mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là một đôi mắt màu tím nhạt đang chăm chú nhìn cậu, trong đó có một chút lo lắng.
Tống Nhiễm đưa tay vuốt ve gương mặt gần sát mặt mình khẽ nói ," Có ngủ không, mà nhìn em như thế ?".
Lưu Viễn lắc đầu nói ," Không ngủ, tiểu Nhiễm cảm thấy thế nào?".
Tống Nhiễm vuốt ve bờ môi mềm mại hơi hồng của Lưu Viễn trong lòng thầm nói ( thật sự rất muốn cắn một cái).
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh, cậu giật mình nhìn lại đã thấy Lưu Viễn đang ngậm lấy ngón tay cậu.
Tống Nhiễm mặt hơi nong nóng, nhưng không rút tay về, bản chất của cậu như thế nào cậu là người hiểu nhất.
Một người từng đứng trên cao nhìn xuống, từng giết bao nhiêu người, thì chỉ một việc tình cảm cỏn con như thế này không thể làm cậu lùi bước được.
Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cậu gần gũi với một người cùng giới, có một chút xấu hổ.
Chừng 3 phút sau, Lưu Viễn nhả ngón tay của cậu ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Tống Nhiễm im lặng thu tay, Lưu Viễn ngồi dậy trước mới kéo cậu dậy nói " Tiểu Nhiễm à".
Tống Nhiễm nắm tay anh nói " Em không sao, em đói rồi, chúng ta xuống dưới nhà ăn cơm thôi".
Lưu Viễn nhìn cậu thật lâu mới nói, " Không đi, bác quản gia nói một lát sẽ mang cháo lên cho chúng ta".
Cậu đáp " ừm" một tiếng, suy nghĩ bay xa.
Lưu Viễn thấy cậu không để ý đến mình, không vui chu chu môi nói, " Tiểu Nhiễm giận anh à".
Tống Nhiễm nghe vậy nhìn anh, thấy anh trưng ra bộ mặt { em không quan tâm anh, anh tủi thân quá}, cậu bật cười.
Lưu Viễn không hiểu nghiên đầu nhìn cậu, phòng má lên nói, " Em cười cái gì?".
Tống Nhiễm nhìn cảm xúc trên mặt anh, cố gắng hít sâu nhịn cười xuống, véo hai má của anh nói" Em không giận anh, anh rất ngoan".
Lưu Viễn lại không hiểu nói, " Vậy lúc nãy sao em không quan tâm anh nữa".
Cậu im lặng nhìn anh, chừng 10 giây mới nói " Tối nay qua ngủ phòng em được chứ ? ".
Lưu Viễn gật đầu không suy nghĩ gì nhiều, anh đã hứa sẽ nghe lời cậu tất cả mọi việc rồi mà.
Một ngày trôi qua đến buổi tối đầu tiên cậu ngủ cùng một người .
Nhưng mà không có quá nhiều cảm giác đặc biệt gì cả, chỉ cảm thấy được ấm áp bao quanh lấy cậu, cùng cảm giác an tâm, cậu rất nhanh đã ngủ mất.
Trong mơ cậu đã nhìn thấy một biển hoa thược dược với đủ mọi màu sắc rực rỡ đang đua nhau khoe sắc, ở đó có bốn bóng dáng mơ hồ đứng song song với nhau đưa lưng về phía cậu.... Cứ như vậy nữa tháng trôi qua yên bình.
Cũng kể từ lúc đó, Lưu Viễn chính thức dọn qua ở cùng phòng với cậu, ba mẹ Lưu cũng không có ý kiến gì về việc này.