Dù sao cậu đã xác nhận người đã tìm được rồi, còn người ta có thích cậu hay không thì chậm thôi cũng sẽ thích, dù sao cậu cũng biết nam nhân trong lòng có cậu.
Chỉ là hiện nay anh ấy không hiểu được mà thôi.
" À thì lúc nãy em bị khi dễ nhưng ta lại không nói lời nào ".
" Không có việc gì, em không nhỏ mọn như vậy ".
Tề Vũ Hiên gật đầu, mới nhìn tới chai nước mình cầm trong tay ánh mắt không hiểu gì cả, cậu thấy vậy ném chai nước mình đã uống hết trở lại kho trong không gian, rồi cầm lại chai nước trong tay anh.
" Mở ra như thế này rồi uống, có lợi cho ngươi rất nhiều ".
Tề Vũ Hiên gật đầu uống hết trong vài giây, trả lại chai không cho cậu.
Thời gian một tháng cứ trôi qua trong yên ổn, người ngoài chỉ biết bệnh tình thái tử có tiến triển rất tốt, vì Tề Vũ Hiên hạ lệnh tạm thời không để ai biết anh đã khỏe mạnh như trước, tránh cho bức dây động rừng.
Tống Nhiễm đang phơi nắng trước cửa phòng mình, từ ngày gặp Phúc Yên tới nay Tống Nhiễm chưa từng rời khỏi phòng quá mười bước.
Chỉ thường xuyên ra cửa nằm dài trên ghế hưởng ánh nắng ấm áp của mỗi buổi sáng thôi.
Tề Vũ Hiên cũng từng khuyên cậu đi dạo trong thái tử phủ, nhưng cậu rất lười nên anh cũng không thể ép cậu được.
Tiểu Phi từ ngoài chạy vào thở hỗn hển.
" Công tử, có chuyện lớn rồi ".
Cậu không thích bị gọi là thái tử phi , tiếng công tử này nghe rất dễ chịu.
" Chuyện gì lớn ? ".
Tiểu Phi thấy công tử vẫn lười biến ra đó gấp gáp đến mức xoay quanh.
" Thái tử sắp nạp vào phủ một vị bình phi rồi ".
Bình phi hay là bình thê có thể xem như ngang hàng với thê tử chính thức.
" Vậy thì sao ?".
" Công tử người không lo lắng sao, nếu thái tử không còn sủng ái người nữa, thì vị trí thái tử phi của người cũng khó mà giữ được ".
Tiểu Phi đầu đổ ra một lớp mồ hôi nghĩ thôi cũng đã sợ rồi , vậy mà vẫn thấy công tử thờ ơ.
Tề Vũ Hiên đang lo lắng việc mẫu hậu anh tự ý quyết định cho thêm vào thái tử phủ một bình phi sẽ khiến Thuần Cảnh Nghi giận dỗi.
Sau khi từ chỗ phụ hoàng trở về phủ liền gấp gáp tìm cậu, vừa tới cửa viện đã nghe mấy lời nói của Tiểu Phi, bước chân anh dừng lại đứng yên không động.
" Tiểu Phi à ngươi nói xem một nam nhân có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ hay không? ".
Tiểu Phi lắc đầu đơn thuần không hiểu gì liền ngoan ngoãn trả lời.
" Không thể được, mẫu nghi thiên hạ phải là một nữ nhân chứ công tử ".
Tống Nhiễm lắc đầu nhìn thủ hạ ngốc.
" Vậy ta đây lấy cái gì để cấm thái tử không nạp thêm người vào phủ ".
Tiểu Phi vẫn chưa hiểu được lời công tử nói.
" Nô tài không biết ".
Tống Nhiễm đứng dậy ngẩn đầu nhìn bầu trời trong xanh.
Người của cậu tuyệt đối sẽ là của cậu, muốn chiếm đoạt thật sự là mơ tưởng hão huyền mà.
Nhưng diễn kịch một chút cũng không có sao, dù sao bây giờ cậu cũng chẳng có việc gì để làm cả .
Nhàm chán đến sắp mốc meo rồi đây.
" Để ta nói cho ngươi biết, một khi thái tử lên làm hoàng đế của Tề Nguyệt quốc, thì Cảnh Nghi ta đây sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của hắn ".
Tiểu Phi quỳ xuống sợ hãi nói.
" Công tử việc này ngàn vạn lần không thể được ".
" Có gì không được chứ, trong tim hắn không có ta, thì vì sao ta phải ủy khuất chính mình mà đi tranh giành hắn cùng một đám nữ nhân ngu ngốc ".
Mà ông chồng ngốc nhà cậu nếu thật sự lên làm hoàng đế, cậu sẽ tự tay thanh lý cái hậu cung đó, chỉ là việc Tề Vũ Hiên đăng cơ cậu mà không đồng ý thì cũng đừng có mơ giữa ban ngày nữa.
" Công tử nếu để thái tử biết suy nghĩ này của người nhất định sẽ rất tức giận ".
Tống Nhiễm thấy Tiểu Phi quỳ xuống dập đầu nước mắt tuông ào ào, không khỏi thở dài.
" Hắn không giận đâu, ngoài việc đấu đá tranh giành hãm hại lẫn nhau cùng người khác ra , không có thời gian cho ta đâu ".
Cũng vài ngày rồi không nhìn thấy tên đó rồi, phòng ngủ cũng không về cậu không vui thì đừng mong người khác sẽ vui vẻ.
Tiểu Phi muốn nói thêm cái gì nhưng bị một bàn tay nắm cổ ném đi ra xa và tiếp đất nhẹ nhàng, nhìn lại thì thấy thì ra là thái tử, Tiểu Phi bụm miệng im lặng cầu nguyện cho công tử nhà mình rồi nhanh chân bỏ chạy.
Tống Nhiễm chờ Tiểu Phi đáp lời mình nhưng không thấy, lại chờ được một đôi tay ôm cậu từ phía sau lưng, cả cơ thể cậu dính sát vào lòng ngực người nào đó, mùi hương quen thuộc Tống Nhiễm biết người này là Tề Vũ Hiên. Cậu không biết cái tên này về từ lúc nào nghe được bao nhiêu nhưng cậu nói một đằng đi làm một nẻo là chuyện rất bình thường.
Cậu chờ anh mở lời trước, nhưng một lúc lâu anh vẫn không nói lời nào, chỉ cúi đầu sâu vào hõm cổ cậu mà gậm cắn rất nhẹ, cậu chỉ có chút nhột còn có chút muốn âu yếm mà thôi.