Còn về phần Tống Nhiễm, cậu không biết mình bị trúng độc gì, cơ thể trở nên rất nóng, sau khi vào không gian cậu cởi sạch y phục.
Trầm mình xuống hồ uống vài ngụm nước rồi để cơ thể nổi tự do trên mặt hồ chỉ qua vài phút Tống Nhiễm run rẩy ôm ngực chỗ trái tim đang co rút đau đớn rồi cậu mất đi ý thức.
Da trên cơ thể của Tống Nhiễm bắt đầu nức ra, máu tan vào nước nhưng không bị lộc sạch như chất bẩn mà tụ lại xung quanh cậu, cơ thể cậu dần tan rã rồi trở nên trong suốt.
Do máu bị trúng kịch độc bây giờ nó không còn là màu đỏ nữa, mà lại biến thành màu tím đậm kỳ dị.
Trên mặt hồ chỉ thấy được bóng dáng của một đoá hoa thược dược kích thước cỡ hai bàn tay của người trưởng thành hợp lại với nhau.
Có rất nhiều cánh hoa không có màu sắc đang xoay tròn quanh sóng máu của Tống Nhiễm, hấp thụ những làng sương tím đó dần trở nên có màu sắc tím nhạt.
Cậu dù đang hôn mê nhưng ý thức của linh hồn vẫn rất tỉnh táo, cậu nhìn màu tím nhạt đang dần lang khắp những cánh hoa không màu này rồi lại nhớ tới người yêu của mình, ở kiếp này đôi mắt của Tề Vũ Hiên cũng là màu tím nhạt.
Cậu cảm thấy linh hồn mình chính là đoá hoa thược đó hay nói đúng hơn cậu với nó chính là một thể.
Sau khi hấp thụ năng lượng tím từ sóng máu của cậu thì bông hoa thược dược không màu đó đã nhuộm một màu tím nhạt xinh đẹp thần bí.
Linh hồn cậu luôn trong suốt , bây giờ có thêm một màu , cảm giác hình như nó chắc chắn hơn thì phải.
Bên ngoài không gian ở thư phòng.
Nhậm tổng quản cung kính bẩm báo, ba người kia cũng đứng một bên im lặng.
Ai không nhìn ra bây giờ Tề Vũ Hiên như một ngọn núi lửa đang bị đè nén, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
" Thái tử, trong phế tích thị vệ tìm được cái này ". Nhậm tổng quản đưa cây quạt cho anh.
Tề Vũ Hiên cầm lấy cây quạt, mở ra xem xét sắc mặt càng ngày càng tệ hơn.
Mọi người đều nhìn ra chủ của cây quạt này là ai đều biến sắc.
" Chủ tử, bây giờ phải làm gì ?".
Dịch Uy thay mặt mọi người hỏi ra vấn đề quan trọng nhất, bọn họ cũng lo lắng cho Tống Nhiễm không chỉ bởi vì cậu là phu nhân của chủ tử nhà mình mà còn vì trong lòng bọn họ chấp nhận cậu làm chủ tử thứ hai của mình.
Tống Nhiễm trong mắt bọn họ không phải là một nam thê được chuyên sủng mà kiêu, mà cậu là một người nam nhân có chính kiến, có thể nói ra suy nghĩ của mình mà không sợ bất kỳ ai.
Có thể ở bên làm bệ đỡ cho Tề Vũ Hiên, cậu không phải là gánh nặng mà chủ tử họ phải mang trên vai ,mà là một con hổ hung mãnh đội lốt mèo ngoan khi bên cạnh chủ tử của họ.
" Gọi ảnh vệ bên cạnh Cảnh Nghi lúc đó đến đây ".
Tề Vũ Hiên xoa trán bây giờ mới nhớ ra cậu có không gian vừa yên tâm một chút để xem xét những việc khác, thì trong lòng sự lo lắng lại dâng lên.
Anh thấy ám khí trong quạt đã xuất ra một cây là được bắn đi , còn lại là bị hư hỏng do vụ nổ, xem ra cậu đã bị thương rồi, những ám khí đó đều là cực độc không biết bây giờ cậu như thế nào.
Nghĩ tới cũng là vì Tề Bậc Vực, nếu hắn không đến thì đã không có việc gì xảy ra rồi, chỉ vì ngôi vị thái tử này mà không có ít lần anh bị ám sát, bị hãm hại, người thân tính của anh cũng vì vậy đã bỏ mạng không ít người.
Tống Nhiễm từng nói với anh " Em muốn có cuộc sống khoái hoạt, tự do du ngoạn sống đời vui vẻ, nếu họ đã làm anh tổn thương, em sẽ phá hủy mọi thứ mà họ mong muốn rồi ôm thật nhiều tiền tài châu báo mang anh rời đi ".
Nhớ tới lời cậu nói, Tề Vũ Hiên lại nhớ tới hai tháng này cậu đã huấn luyện cho đám ảnh vệ điên cuồng như thế nào, nhớ tới mấy cái thùng cậu đem bỏ trong kho cùng lời dặn dò của cậu.
Dịch Uy đi ra ngoài trở về, phía sau đi theo hai ảnh vệ tuy thương tích đầy mình nhưng chỉ bị ngoại thương, vài ngày sẽ khoẻ.
Họ là ảnh vệ bảo vệ cho cậu đương nhiên cũng được Tống Nhiễm giáo dục qua cái gì là nguy hiểm nên tránh đi.
Nên khi cậu vừa ném quả lựu đạn nhỏ đến chỗ của Tề Bậc Vực họ đã không nghĩ nhiều mà xoay người rời khỏi, họ cũng biết Tống Nhiễm sẽ không có việc gì nên mới bỏ mặt không quan tâm cậu.
" Kể lại mọi chuyện từ lúc Tề Bậc Vực đến phủ cho ta nghe ". Tề Vũ Hiên thở ra một hơi, không khí chung quanh cũng ấm lên đôi chút.
Bọn người Nhậm tổng quản lúc này mới có cơ hội thở dài, cuối cùng cũng thoát khỏi một kiếp. Hai ảnh vệ kể rất chi tiết những gì đã xảy ra, từng câu nói của Tống Nhiễm cũng được thuật lại nguyên bản không thêm hay bớt điều gì.
Khi hai ảnh vệ nói xong được lệnh rời khỏi, trong thư phòng một mảng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập nhanh không bình thường cùng hơi thở khá yếu ớt của mọi người.