Thời gian kéo dài ra như vậy bởi vì một nước nhỏ chiếm được Tề Nguyệt quốc, thì nước mạnh hơn lại đem quân đến cướp lại.
Cứ diễn ra như vậy luân phiên, còn Bích Lương quốc lại luôn án binh bất động chờ thời cơ mà ngư ông đắc lợi.
Nhưng khi Bích Lương quốc hoàn toàn nắm giữ quyền cai trị Tề Nguyệt quốc trong tay, rồi đi đến hoàng thành trung tâm thì ai cũng há hốc mồm nhìn trân trân một đống phế tích đen một vùng trời.
" Dọn dẹp cho ta, tìm xem có thứ gì còn sử dụng được hay không ?". Lương Triệu tức giận hét lên với đám binh lính của mình.
Lương Triệu là hoàng thái tử của Bích Lương quốc, lần này hắn cố gắng lắm mới thuyết phục được phụ vương để cho hắn đem quân chiếm đống Tề Nguyệt quốc, nếu trở về tay trắng như thế này hắn không cam lòng.
Binh lính Bích Lương quốc loay hoay ở trung tâm hoàng thành hơn hai tháng mà không tìm thấy được một chút gì còn nguyên vẹn.
Nhưng lại phát hiện rất nhiều thi cốt xương vụn ở khắp mọi nơi, tới nỗi khi họ ngủ cũng gặp ác mộng mà tỉnh lại.
Cuối cùng Lương Triệu ngậm ngùi đem quân rời khỏi Tề Nguyệt quốc bẩm báo mọi việc cho phụ vương mình biết, rồi có bị phạt hay không, hắn không biết được.
Còn về phần nhóm người Tống Nhiễm thì chọn bước đầu tiên là du ngoạn trên sông, mua một con thuyền lớn, rộng rãi và ấm áp, vừa trôi nổi trên sông vừa chụp ảnh, lại còn có thể tự do bơi lội nữa chứ.
Lúc rãnh thì cả bảy người cùng ngồi ở mạn thuyền mà câu cá, vừa đợi cá cắn câu vừa nói chuyện khắp thiên hạ.
Cuộc sống thật thanh bình làm sao.
Khi thuyền đến một thành trì nào đó, mọi người sẽ xuống thuyền đi dạo trên bờ, để thuyền lại cho một đám ảnh vệ trong coi.
Hôm nay cũng vậy, thuyền cập bến ở thành Mộc Khả thuộc địa giới của Bích Lương quốc.
Sau khi lên bờ, cả nhóm tách nhau ra Tề Vũ Hiên cùng Tống Nhiễm , Bạch Trạch cùng Hắc Diệu, Dịch Uy cùng Lục Chấn phân biệt đi mỗi hướng khác nhau.
Còn Nhậm tổng quản thì đi chung với hai hộ vệ và thêm vài người ẩn thân nữa ( cũng là ảnh vệ ) thân tính của mình, đi mua đồ cần thiết trên thuyền, chuẩn bị cho chuyến đi kế tiếp.
Thành Mộc Khả khá lớn và rất phồn vinh, vì ở đây là nơi trọng yếu kinh tế và là con đường thông thương giao dịch hàng hoá của các nước lân cận Bích Lương quốc.
Cũng bởi vì là nơi quan trọng, nên thường cách nữa giờ sẽ có một đội tuần tra từ mười người trở lên đi ngang qua.
Xem xét tình hình buôn bán hoặc ai đến gây sự thì lập tức bắt giữ xử phạt vài chục trượng rồi được thả, không hề bị giam lâu ngày.
Bởi vậy Tống Nhiễm cùng Tề Vũ Hiên đi dạo, mua hàng hoá rất thông thuận cũng thật vui vẻ, không chen lấn.
Mọi người thường không có gì làm sẽ ở trong nhà hoặc tửu lâu nhắm rượu đàm đạo, nên con đường kẻ bán thì nhiều mà người mua thì chẳng có bao nhiêu.
" Tỷ tỷ, đó hình như là Cảnh Nghi phải không ?".
Một nam tử chỉ tay về hướng Tống Nhiễm đang đứng, nói với cô nương xinh đẹp bên cạnh, phía sau hai người họ có bốn hộ vệ sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng đi theo.
" Nhìn thật giống, chúng ta qua đó nhìn xem ". Cô gái mỉm cười nhưng ánh mắt không cười.
Khi nhóm người thiếu niên đó đến gần, Tề Vũ Hiên đã phát hiện, anh cảnh giác bước lên trước che Tống Nhiễm phía sau lưng mình.
Rồi dùng ánh mắt cảnh giác nhìn họ nhưng không nói gì, chỉ như vậy đứng đó, Tống Nhiễm cũng biết chỉ là tâm trạng cậu đang vui nên cũng không quan tâm, có Tề Vũ Hiên bảo vệ cậu như vậy là được rồi.
Tống Nhiễm chọn mua tám miếng ngọc bội, kiểu dáng khác nhau nhưng khi ghép lại thì sẽ là bốn cặp riêng biệt cho từng tính cách của mỗi người.
Cậu cầm mấy miếng ngọc nhét vào ngực thật ra là bỏ vào không gian rồi trả tiền, mới xoay người vỗ vỗ vai Tề Vũ Hiên, dùng ánh mắt xa lạ nhìn mấy người đứng trước mặt.
Thiếu niên cùng cô nương lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của cậu rất ngạc nhiên nhưng lại không có mấy vui vẻ gì.
" Cảnh Nghi, ngươi vẫn còn sống sao ? ". Thiếu niên soi mói nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Tề Vũ Hiên ghét bỏ kéo Tống Nhiễm trở lại sau lưng mình, rồi bình tĩnh phất nhẹ tay áo.
Bịch... rầm
" Thiếu gia ".
" Cảnh Trùng ".
Cô nương xinh đẹp và bọn thị vệ đều biến sắc nhanh chân chạy tới kéo thiếu niên nằm trong đống gạch vụn bị bức tường vùi lấp kia ra.
Nhìn lại thì cả người đều đầy rẫy vết thương, khuôn mặt thì sưng lên, hai con mắt thì nghiêm trọng nhất, đã bị một tát của Tề Vũ Hiên đánh vỡ. " Ngươi... Ngươi dám làm bị thương đệ đệ của ta, phụ thân ta sẽ không tha cho các ngươi, Thuần Cảnh Nghi ngươi dung túng người ngoài đánh tam ca của ngươi như vậy mà coi được sao ?".
Thuần Cảnh Liên tức giận , run run chỉ tay về Tống Nhiễm lớn tiếng mắn to hoàn toàn không có hình tượng của một cô nương ngoan hiền thục nữ ưu nhã như lúc ban đầu nữa rồi.