Xuyên Nhanh Nhật Ký Truy Phu

Chương 77



Tống Nhiễm ngồi xếp bằng trên sô pha trong thư phòng.

Hai bàn tay học theo từng động tác của thủ quyết cấp một trước, sau khi đã ghi nhớ nằm lòng qua hơn năm mươi lần luyện tập thì đôi tay của cậu liền đổi sang luyện tập thủ quyết của cấp hai.

Ghi nhớ xong thủ quyết của hai cấp bậc xong, cậu đem quyển sách bỏ lại vào hộp rồi để nó về chỗ cũ trên kệ sách.

Làm xong mọi việc cậu lần nữa xếp bằng ngồi xuống ghế , hai bàn tay lúc đang xen lúc tách ra tạo ra những thủ quyết phức tạp.

Trước khi cậu tu luyện cấp một , thì việc phải làm đầu tiên là nhập môn , nhập Phệ Ảnh Xích Quyết vào linh hồn rồi tạo ra hình ảnh tượng trưng cho nó.

Mỗi khi tăng một cấp ấn ký đó sẽ xuất hiện phía sau lưng cậu, như một lời tuyên bố cậu đột phá.

Khi cậu chậm rãi tạo ra từng cái thủ quyết một thì không khí xung quanh cũng đang lắc lư dao động rồi gợn sóng.

Hơi nước ở trong hồ như được triệu hoán lơ lửng trên không trung như một dòng sông mờ nhạt ngắm vào linh hồn đã hiện lên ấn ký ở giữa trán của cậu.

Dù nó bị một miếng vải che đi, nhưng không ảnh hưởng gì tới ánh sáng hai màu của nó, thược dược hoa xoay tròn hấp thu tất cả những làng sương đang đến gần và được cậu triệu hoán tới.

Lần cuối cùng thay đổi thủ quyết , thược dược hoa tượng trưng cho linh hồn của Tống Nhiễm hơi lay động một cái chứng tỏ cậu vừa hoàn thành nhập môn của Phệ Ảnh Xích Quyết .

Bên ngoài thời gian đã trôi qua hơn một tháng .

Và Tề Vũ Hiên lo lắng cho cậu sắp phát điên rồi.

Anh không biết vì sao cậu lại ở trong không gian lâu như vậy, chỉ tưởng cậu ở trong đó vài ngày mà thôi nào ngờ đâu.

Anh biết chắc đã có việc xảy ra và cậu lại không nói cho anh , cũng không thông báo lấy một câu nào hết.

Nói anh không giận là giả, nhưng nhiều hơn là anh lo lắng cho cậu, anh biết tính cách cậu khá cứng đầu, và hay manh động, nghĩ việc gì là sẽ làm việc đó.

Trong không gian lúc này, Tống Nhiễm chậm rãi mở mắt, đôi mắt vừa lướt qua mang theo hai màu đan xen đỏ tím rồi lập tức biến mất.

Trong biển ý thức của cậu còn có thêm một bông hoa thược dược thuần một màu tím đang lơ lửng nhẹ xoay vòng xung quanh linh hồn thược dược hoa hai màu ở giữa trung tâm.

Cùng với đó là một đoạn trí nhớ không trọn vẹn cũng không thuộc về cậu, từ thược dược tím đó phát tán hình ảnh ra xung quanh cho cậu nhìn xem, như một đoạn phim quay chậm nhưng bị xoá bỏ rất nhiều phần.

Tống Nhiễm xem xong đoạn trí nhớ này , cảm giác trái tim hơi nhói một chút, cậu không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này , nhưng đây là cảm giác đau lòng rất rõ ràng.

Nhưng mà cảm giác đau lòng này lại khiến Tống Nhiễm nhớ tới một việc, không biết cậu ở trong không gian bao lâu rồi nữa, phải ra ngoài thôi, chồng ngốc chắc đang lo lắng lắm.

Nhanh chóng thay một bộ y phục sạch sẽ , uống một ly sữa , cậu mới ý niệm ra khỏi không gian, vừa ra là ngay phòng ngủ của cậu.

Tống Nhiễm còn chưa đứng vững đã bị ôm vào trong lòng ngực ấm áp, mông thì bị vỗ cho mấy cái rõ đau, nhưng cậu không giận chỉ hơi nhíu mày nhịn đau không lên tiếng.

Cậu nhạy bén cảm nhận được hoang mang , lo sợ và cả bất lực của nam nhân , cho nên cậu để anh phát tiết lửa giận một chút cũng không có sao.

Tề Vũ Hiên thấy cậu không có bất kỳ động tĩnh gì để gọi là phản kháng trước những phát đánh của mình.

Trong lòng anh nảy sinh lên một loại xúc cảm đầy đau đớn, ai biểu cậu là bảo bối, là máu trong tim của anh chứ.

Hết cách Tề Vũ Hiên không đánh mông cậu nữa mà xoa xoa, rồi nhẹ nhàng bên tai cậu nói " Đau không Nhiễm Nhiễm ".

Tống Nhiễm hít khí trong lòng thầm mắn ( đánh thì thôi, còn ở đó mà xoa xoa, anh đúng là sắc lang mà ).

" Kh.... a đau lắm A Bân, anh không thương người ta nữa sao ? ".

Cậu tính nói không đau, mà nghĩ lại làm nũng một chút rồi bỏ trốn là được, cho anh cái tội dám đánh em, em không dễ tha thứ cho anh như thế đâu.

Tề Vũ Hiên thấy cậu làm nũng với mình có chút muốn cười, lại nhìn ra suy tính trong mắt cậu, hai tay anh tiếp tục xoa xoa phần thịt mềm mềm cong cong của cậu cười xấu xa, " Em không trốn thoát đâu vợ à ".

Tống Nhiễm nghe câu nói nhỏ của Tề Vũ Hiên , cả khuôn mặt cùng vành tai đều đỏ lên, rồi dựa cả người lên cơ thể Tề Vũ Hiên.

" Xin lỗi phu quân, anh phải phạt nhẹ thôi đó ".

Ánh mắt của Tề Vũ Hiên nhiễm đầy một mảng tình sắc. Tống Nhiễm ôm chặt anh rồi đưa cả hai vào không gian.

Bên trong đó có thể tha hồ mà vật vã, tha hồ phát tiết ngôn luận đầy sự chiếm hữu cùng âu yếm của cả hai.
Cứ cách ba ngày Tống Nhiễm sẽ truyền vào ngực của Tề Vũ Hiên một làng sương tím rồi lại bất cẩn mà lâm hôn mê .

Trong lúc này suy nghĩ của Tống Nhiễm chỉ có một việc, mong người yêu được bình yên , sống khoẻ mạnh.