Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện "Gió Trăng"

Chương 16



Đồ Kiêu mang theo thuộc hạ thân tính của mình bất ngờ bao vây căn cứ của tổ chức sát thủ. Nơi này là một toà biệt viện rộng lớn, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ nơi đây là nơi ở của một thương nhân giàu có nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt.

Những thuộc hạ được Đồ Kiêu mang theo toàn là người có võ công cao, tuy nhiên khi đối phó với nhóm sát thủ cũng gặp không ít khó khăn, bị thương không ít người mới có thể giải quyết đám sát thủ này. Lòng bàn tay trái của Đồ Kiêu cũng bị kiếm chém một nhát, vết thương rất sâu máu chảy đầm đìa.

Đồ Kiêu mặt lạnh tanh đứng ở giữa sân, hắn từ chối để Trọng Thúc giúp, cả người hờ hững xé một miếng vải chầm chậm quấn quanh băng bó lại vết thương.

Đinh Tính cho người áp giải hết tất cả bọn sát thủ ra giữa sân, trong đó còn có cả tên thương nhân mà Châu Nghinh từng nhắc đến. Vài tên sát thủ khá cứng đầu sau đó bị Đinh Tính thô bạo đạp một cái ép bọn chúng quỳ xuống đất.

"Chủ thượng, tổng cộng bắt được mười sáu tên nhưng có năm tên đã chết!".

"Đã tìm được thuốc giải độc hay chưa?'' Đồ Kiêu lạnh lùng lên tiếng.

"Bẩm chủ thượng, người của chúng ta vẫn đang tiếp tục tìm kiếm" - Trọng Thúc nói xong thì nhìn qua đám sát thủ đang quỳ ở giữa sân: "Bọn chúng rất cứng miệng, đến bây giờ vẫn không hé miệng nói bất kỳ câu nào!".

Đồ Kiêu ngước đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm, hôm nay hắn rời đi lâu như thế không biết bảo bối của hắn bây giờ đang làm gì, phải nhanh trở về trước khi trời tối, hắn sợ A Ly sẽ lo lắng.

Đồ Kiêu nói: "Không hé răng thì dùng hình đi, bổn vương không tin bọn rác rưởi này có thể mạnh miệng được đến khi nào".



Lời nói của hắn đều đều không cảm xúc nhưng lại làm tất cả mọi người ở đây đều ớn lạnh, đặc biệt là đám sát thủ đang chật vật quỳ giữa sân, quần áo bọn chúng đã ướt đẫm mồ hôi. Tên thương nhân thì bắt đầu run rẩy định lên tiếng xin tha nhưng bị ánh mắt của một tên sát thủ toàn thân đồ đen nhìn qua, cuối cùng chỉ biết sợ hãi cúi đầu.

Đồ Kiêu cười lạnh một tiếng, tên sát thủ toàn thân đồ đen này không phải chính là người đã gặp A Ly trên núi Ngọc Thanh hay sao, vì gã mà làm cho hắn hiểu lầm A Ly, đáng chết vô cùng.

"Bắt đầu dùng hình đi, tên này trước!" Đồ Kiêu nâng tay chỉ gã sát thủ toàn thân đồ đen, giọng nói âm trầm như định trước sống chết của gã ta.

Trên khoảng sân trống không ngừng vang lên âm thanh la thét thảm thiết, làm cho người ta đinh tai nhức óc hoảng sợ vô cùng.

Khi trời bắt đầu nhá nhem tối cuối cùng cũng có người chịu khai ra nơi giấu thuốc giải. Cầm lọ thuốc giải được làm bằng gốm bóng loáng trong tay, Đồ Kiêu cảm thấy an tâm không ít.

"Áp giải bọn chúng về phủ, giam vào địa lao. Cho người bao vây nơi này lại, nếu có người muốn xông vào thì bắt lại cho bổn vương".

"Thuộc hạ đã rõ" - Trọng Thúc và Đinh Tính đồng thanh đáp.

Đồ Kiêu bước nhanh như bay rời khỏi biệt viện, hắn leo lên lưng ngựa vội vàng trở về vương phủ. Lúc về đến nơi trời cũng đã khuya.

Đồ Kiêu không ngay lập tức đi gặp Châu Nghinh, trước tiên hắn căn dặn thuộc hạ mang thuốc giải cho thái y nghiên cứu xem có nguy hiểm gì hay không. Sau đó Đồ Kiêu vội vàng đi tắm rửa, thay quần áo để mùi máu trên người biến mất hoàn toàn lúc này mới nôn nóng đi gặp Châu Nghinh.

Trong phòng ngủ vẫn còn ánh sáng, hạ nhân đứng bên ngoài không biết phải làm sao. Cơ thể của Châu Nghinh còn yếu, bây giờ lại không chịu nghỉ ngơi. Cậu ngồi ở đó kiên quyết chờ Đồ Kiêu trở về, người hầu khuyên như thế nào cũng không được. Đến khi nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp chính vương, người hầu ở trong viện như trút được gánh nặng.

Châu Nghinh ngồi trên ghế cũng nghe được tiếng bước chân, cậu vội vàng chạy ra cửa. Cậu vẫn chưa nhìn rõ là ai thì đã bị người nọ ôm vào lòng. Lúc này Châu Nghinh mới cảm thấy an tâm, Đồ Kiêu đã trở về!

Đồ Kiêu mang Châu Nghinh trở lại trong phòng, hắn phất tay cho người hầu lui ra, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: "Thật không ngoan, sao đã giờ này mà A Ly vẫn còn chưa nghỉ ngơi?".

Châu Nghinh nhìn người trước mặt, lặng lẽ quan sát xem hắn có bị thương chỗ nào hay không sau đó phát hiện bàn tay bị hắn giấu bên trong tay áo dài rộng. Châu Nghinh ngước mắt nhìn Đồ Kiêu, trả lời: "Ta lo lắng cho vương gia nên không ngủ được!".

Đồ Kiêu cười nhẹ một tiếng, hắn nâng tay véo nhẹ má của Châu Nghinh: "Nghe được lời này, bổn vương rất vui!".

Nhưng từ nãy đến giờ, bàn tay trái của hắn vẫn được giấu kín kẽ bên trong tay áo. Điều này càng làm cho Châu Nghinh khẳng định, tay trái của Nhiếp chính vương chắc chắn đã bị thương.

"Vương gia bị thương!" - Châu Nghinh ngước mắt nghiêm túc nhìn Đồ Kiêu, đôi mắt đã sắp bị một màng nước bao phủ.

Đồ Kiêu thở dài, hắn sợ Châu Nghinh lo lắng nên muốn giấu vết thương đi nhưng bảo bối của hắn thật tin mắt, không giấu được cậu.

Đồ Kiêu đưa tay cho cậu xem, mềm giọng nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ không đáng nhắc tới, vài ngày sẽ không sao, A Ly đừng lo lắng".

Châu Nghinh nhìn bàn tay bị băng bó của hắn, trên vải băng còn dính một chút máu. Người ta thường nói bàn tay nối liền đến trái tim, bình thường một vết thương nhỏ thôi cũng đã đau đớn vô cùng, đằng này vết thương của Đồ Kiêu lại nặng như thế.

"A Ly bôi thuốc rồi thay băng cho vương gia" - Sau đó cậu gọi người hầu mang nước nóng, thuốc trị thương và băng vải sạch đến, mặt lạnh ngồi ở đó gỡ đi từng lớp vải dính máu trên tay Nhiếp chính vương.

Khi thấy được vết thương rất sâu trên tay của hắn, Châu Nghinh đau lòng, cậu nhẹ tay rửa sạch vết thương của Đồ Kiêu, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, cuối cùng mới tỉ mỉ băng bó lại.

Cả quá trình Nhiếp chính vương im lặng ngồi đó mặc cho cậu băng bó vết thương cho mình, trên môi còn cười nhẹ, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Đến khi Châu Nghinh xong việc ngước đầu lên nhìn hắn, bắt gặp hắn đang cười, cuối cùng cũng không nhịn được. Trong lòng cậu hơi tức giận, mặt lạnh tanh, trái lòng mà nói ra một câu: "Ngài bị thương mà còn vui vẻ đến như thế? Vương gia cố ý bị thương tay để sau này không phải bế ta có phải hay không?".

Đồ Kiêu nghe câu nói của Châu Nghinh cuối cùng lại bật cười thành tiếng, hắn kéo cả người cậu về phía mình rồi đặt cậu ngồi trên đùi. Đồ Kiêu cúi người mút đôi môi của cậu vài cái mới không nỡ mà buông ra: "Đang nghĩ cái gì đấy, sao bổn vương lại không muốn bế em kia chứ. Ngược lại mỗi giờ mỗi khắc ta đều muốn treo em trên người, đi đâu cũng mang theo".

Châu Nghinh đỏ mặt, cuối cùng cũng dịu lại, cậu vòng tay ôm chặt thắt lưng Đồ Kiêu, rầu rỉ nói: "A Ly không muốn vương gia vì em mà bị thương! Sau này ngài phải cẩn thận một chút, có được hay không?".

Đồ Kiêu gật đầu rồi mang Châu Nghinh đi đến giường nhẹ giọng dỗ dành: "Đã trễ lắm rồi, em nhanh ngủ đi!".

Cả người Châu Nghinh ngoan ngoãn vùi trong lòng Nhiếp chính vương không dám động đậy lung tung sợ chạm vào vết thương của hắn, cuối cùng mơ màng ngủ mất.

Tối hôm nay, cả hai đều không muốn nhắc đến chuyện thuốc giải. Một người thì sợ người kia đau lòng vết thương của hắn, người còn lại thì không muốn nhắc đến thuốc giải vì nó làm cho người kia bị thương.

____________

Lúc này bên trong Phúc Thọ cung lại không được yên bình giống như ở phủ Nhiếp chính vương.

Kỳ Trung hầu bí mật vào cung để gặp Thái hậu. Không cần nói cũng đoán được ông ta vào cung để làm gì. Lúc này cả Thái hậu và ông ta đều không được sắc mặt tốt.

Tổ chức sát thủ bọn họ dồn bao tâm huyết để đào tạo nhiều năm mà chỉ trong chớp mắt đã bị Nhiếp chính vương tiêu diệt đến gọn gàng nhanh chóng. Thái hậu vừa điên cuồng tức giận vừa hoảng sợ trong lòng. Suy cho cùng bà ta cũng chỉ là một nữ nhân được nuôi dưỡng chốn khuê phòng, muốn đấu với Nhiếp chính vương vẫn luôn không nhịn được mà run sợ trước khí thế và thủ đoạn của Đồ Kiêu.

Thái hậu đã cho tất cả cung nhân lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bà ta và Kỳ Trung hầu. Bà ta hoảng loạn đi tới đi lui, lời nói còn hơi gấp rút:

"Ca ca, chúng ta phải làm sao bây giờ? Đồ Kiêu đột nhiên lại hành động, chúng ta hoàn toàn trở tay không kịp. Bây giờ muốn giết hắn khó lại càng thêm khó, muốn đào tạo thêm một tổ chức sát thủ nữa lại tốn thêm mười năm, chúng ta có bao nhiêu lần mười năm kia chứ".

Thái hậu nghiến răng nghiến lợi: "Mỗi lần nhìn thấy Đồ Kiêu là Ai gia đều không nhịn được mà muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn, Ai gia không chờ thêm được nữa!".

Kỳ Trung hầu vẫn yên lặng ngồi trên ghế, ly trà trong tay đã bị ông ta bóp nát: "Trước mắt ngươi hãy hạ chỉ lập hậu, ta đã bàn bạc với Anh quốc công từ trước. Lão ta thông minh vô cùng, chỉ khi con gái lão chính thức nhập cung được lập thành hoàng hậu thì mới đồng ý đứng về phe chúng ta".

Kỳ Trung hầu nói tiếp: "Không phải chưa được nửa tháng nữa thì đoàn sứ giả của nước Mạn sẽ đến kinh thành hay sao. Lần này có cả hoàng tử và công chúa cùng đến, đây chính là một cơ hội tốt cho chúng ta".

"Ngươi hãy lập tức hạ chỉ sắc phong hoàng hậu đi. Phải tổ chức đại điển phong hậu trước khi sứ giả nước Mạn đến kinh thành. Như vậy chúng ta mới có được sự trợ giúp của Anh quốc công trước khi người nước Mạn đến. Khi đoàn sứ giả nước Mạn đến cũng là lúc chúng ta trở mình".

Thái hậu nghe vậy mà hồi hộp trong lòng, thời gian quá gấp rút, nhưng bà ta cũng biết nếu bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội nào khác tốt hơn. Hiện giờ Nhiếp chính vương đã bắt đầu xử lý người của bà ta, có khi ngày mai sẽ đến bà ta bị xử lý. Cho nên cho dù lần này thời gian để chuẩn bị quá ngắn thì vẫn phải làm, vì không còn lựa chọn nào khác.

"Lần này nếu thành công thì Nhiếp chính vương sẽ không còn tồn tại nữa, nếu thất bại chúng ta sẽ mang danh thông đồng với địch quốc, sẽ vĩnh viễn không thể trở mình. Cho nên chỉ có thể thành công, không thể thất bại". Kỳ Trung hầu nói xong liền đứng dậy rời khỏi Phúc Thọ cung. Bên trong phòng chỉ còn lại Thái hậu ngồi đó thao thức trắng đêm.

_____________

Ngày lành tháng tốt, thái giám trong cung đến phủ Anh quốc công tuyên chỉ, sắc phong đại tiểu thư của Anh quốc công phủ Lý Đang Hy trở thành hoàng hậu. Mười ngày sau là ngày tốt hiếm có lập tức tổ chức đại lễ phong hậu.

Thánh chỉ vừa tuyên, trên dưới Anh quốc công phủ đều nôn nao. Phong hậu là một chuyện hệ trọng nhưng chỉ có mười ngày để chuẩn bị, đúng là làm khó người ta. Nhưng trên dưới trong phủ vẫn không dám nghị luận điều gì, bọn họ gấp rút đi chuẩn bị.

Đại thần trong triều cũng xôn xao bàn tán, nhưng bên phía Nhiếp chính vương vẫn im lặng mặc kệ, việc này làm cho triều đình hoang man không ít.

Thái hậu cũng bồn chồn không yên. Việc bà ta ban thánh chỉ phong hậu hoàn toàn không báo trước cho Đồ Kiêu, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không ngăn cản. Thái hậu cảm thấy kỳ lạ nhưng kế hoạch đã bắt đầu, chỉ có thể cắn răng tiếp tục. Tuy nhiên mỗi ngày trôi qua, trong lòng bà ta lại càng nôn nóng bất an.