Hoàng thượng khuôn mặt làm như vô cùng giận dữ: "Nhiếp chính vương, ngươi còn có gì muốn nói!".
Đồ Kiêu cười một tiếng nhưng ánh mắt sắc bén nhìn Thái hậu và hoàng thượng. Thái hậu bắt gặp ánh mắt của hắn bị làm cho run lên một cái, bà ta nắm chặt lấy tay áo, cố gắng làm cho giọng nói uy nghiêm hơn: "Chứng cứ đã quá rõ ràng. Vừa hay hôm nay có cả Hoàng tử và công chúa nước Mạn ở đây, chuyện này nhất định phải làm cho thật rõ ràng".
Ngay lúc này, Hoàng tử nước Mạn cũng đứng dậy, hắn ta chắp tay với hoàng thượng rồi nói: "Hoàng thượng, lần này ta đi theo đoàn sứ giả đến đây một chuyến cũng là vì chuyện này!".
"Năm xưa, người dẫn binh đi đến biên giới hai nước chính là hoàng thúc Đoan Tần vương của ta. Phụ hoàng ta tin tưởng nhầm người, không ngờ Đoan Tần vương cấu kết cùng Nhiếp chính vương Đồ Kiêu làm cho trận chiến đó nước ta thua thảm hại. Việc này gần đây phụ hoàng ta mới vừa tra ra!".
"Không giấu gì hoàng thượng. Gã tri huyện này chính là do ta tìm được. Gã ta bị Nhiếp chính vương đuổi giết phải trốn sang tận nước Mạn. Chuyện năm xưa cũng đã rồi, nước Mạn chúng ta sẵn sàng thuần phục với hoàng thượng, nhưng phụ hoàng ta vẫn không cam lòng để cho kẻ đã cấu kết cùng phản quốc nước Mạn được sống ung dung, còn được bá tánh ủng hộ. Nên cuối cùng phái ta cùng đi với sứ giả đến đây để làm rõ mọi chuyện!".
Phe phái của thái hậu thấy thế đồng loạt vội vàng đứng ra dập đầu: "Kính xin hoàng thượng trị tội Nhiếp chính vương!".
Hoàng thượng thấy kế hoạch đã diễn ra đâu vào đó, lúc này chính là thời cơ ra tay để Nhiếp chính vương không kịp tìm kế sách giải quyết nên vội vàng ra lệnh: "Nhân chứng và vật chứng đã rõ ràng. Người đâu bắt Nhiếp chính vương lại cho trẫm!".
Binh lính vội vàng tiến vào vây quanh Đồ Kiêu, mũi kiếm đồng loạt chĩa về phía hắn và Châu Nghinh.
Một vòng phía ngoài của cung điện cũng đã bị binh lính bao vây đến kín kẽ. Đám binh lính này chính là binh lính do Anh quốc công quản lý, Thái hậu vội vàng phong tiểu thư Anh quốc công phủ trở thành hoàng hậu chính là để được sự trợ giúp từ Anh quốc công.
Đám đại thần thấy tình hình không ổn vội vàng đứng dậy tránh ra xa, có người còn định rời đi nhưng bên ngoài đã bị binh lính bao vây chặt chẽ không cho bất kỳ ai rời khỏi.
Đồ Kiêu kéo Châu Nghinh vào lòng hắn, phòng ngừa cậu bị đao kiếm sắc bén làm bị thương. Trọng Thúc và Đinh Tính luôn đứng phía sau hắn cũng đồng loạt tiến lên phía trước đối chọi lại với đám binh lính.
Lúc này Đồ Kiêu mới từ tốn lên tiếng: "Hôm nay Thái hậu và hoàng thượng đã nhọc lòng suy nghĩ mưu kế. Nếu bổn vương không đóng góp thêm một chút gì đó thì thật sự có lỗi".
Đồ Kiêu vừa nói hết câu thì bên ngoài đã vang lên âm thanh chém giết và tiếng va chạm của vũ khí.
Thái hậu hoảng hốt trong lòng gấp gáp quát: "Nhanh bắt lấy Nhiếp chính vương!". Bà ta và Kỳ Trung hầu mưu tính ra tay vào hôm nay để Nhiếp chính vương không kịp chuẩn bị, tốt nhất là sau khi định tội thì lập tức bắt nhốt rồi nhanh gọn giết chết. Chỉ cần Nhiếp chính vương không còn thì thế lực của hắn sẽ dễ dàng thu vào tay hơn. Nhưng bà ta và Kỳ Trung hầu cho dù có tính toán kỹ càng như thế nào vẫn không bằng Đồ Kiêu.
Trọng Thúc và Đinh Tính xông lên đễ đối phó với đám binh lính. Đồ Kiêu ôm chặt Châu Nghinh trong lòng để bảo vệ cậu. Âm thanh chém giết bên ngoài đã ngừng. Một hàng dài binh lính tiến vào, bọn họ được vũ trang đầy người, xếp hàng ngay ngắn đồng loạt hô: "Chủ thượng!!".
Sắc mặt của Thái hậu và phe phái của bà ta đồng loạt tái mét. Tình thế bị đảo ngược trong nháy mắt làm tất cả mọi người bên trong điện đều bàn hoàng.
"Bắt lấy Kỳ Trung hầu, Anh quốc công và hoàng tử nước Mạn lại cho bổn vương!".
Binh lính nghe lệnh nhanh chóng bắt người lại.
"Các ngươi làm gì, ta chính là Nhị hoàng tử của Mạn quốc, các ngươi thả ta ra" - Hoàng tử nước Mạn không ngừng vùng vẫy nhưng ngay lập tức đã bị binh lính đè xuống không thương tiếc. Sứ thần thấy tình hình không ổn vội vàng định lên tiếng nhưng đã bị Đồ Kiêu cướp lời nói trước.
"Nước Mạn cũng chỉ là một nước bại trận phải phụ thuộc vào nước ta. Ở đây không đến lượt các ngươi lên tiếng" - Sứ thần bị doạ cho sợ hãi nên không dám nói tiếng nào, chỉ có thể im lặng đứng đó xem xét tình hình.
Đồ Kiêu ngoắc tay với Trọng Thúc một cái, Trọng Thúc hiểu ý vội vàng cho binh lính dẫn một người tiến vào. Người được dẫn vào tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, dáng người gầy yếu, nhìn vẻ ngoài hình như là một kẻ có ăn có học.
Khi Kỳ Trung hầu nhìn thấy người nọ đã không nhịn được mà toàn thân hơi run lên, lão ta nhìn lên phía Thái hậu, trong mắt của lão và Thái hậu đều tràn ngập sợ hãi.
Binh lính áp giải người vào đồng thời còn đem theo cả giấy và bút bày lên trước mặt người nọ.
"Nhiếp chính vương tha mạng, ta là bị Kỳ Trung hầu ép buộc, cầu xin ngài tha mạng, xin ngài tha mạng".
Đồ Kiêu lên tiếng: "Vương Minh, viết lại một lần nội dung bức thư trên tay bổn vương!". Vương Minh chính là tên của người đàn ông vừa được Trọng Thúc mang vào.
Vương Minh vâng dạ đáp ứng, sau đó run rẩy viết chữ lên giấy. Từng nét từng chữ viết ra rõ ràng chính là chữ viết của Nhiếp chính vương. Những đại thần đứng gần đó nhìn thấy nét chữ trên giấy trong lòng cũng đã suy đoán được mọi chuyện. Thái hậu và Kỳ Trung hầu muốn lật đổ Nhiếp chính vương, nhưng với tình hình hiện tại chắc chắn mọi việc đã không thành.
Sau khi viết lại một lần nội dung của bức thư, Vương Minh còn dùng màu mực đỏ vẽ lại dấu ấn của Nhiếp chính vương ở cuối bức thư. Châu Nghinh nhìn thấy mà kinh ngạc trong lòng, cậu nói nhỏ với Đồ Kiêu: "Người này vẽ giống như thật ấy, em hoàn toàn không nhìn ra đây là dấu ấn giả". Đồ Kiêu vuốt nhẹ bàn tay của cậu xem như đáp lại.
"Thái hậu nhìn xem, người này hoàn toàn chưa nhìn thấy nội dung bên trong bức thư lại có thể hoàn mỹ viết lại từ đầu đến cuối. Chữ viết này đúng là giống nét chữ của bổn vương như đúc, ngay cả dấu ấn cũng được vẽ lại không một chút tỳ vết. Vừa hay người này được ta cứu ra từ trong phủ của Kỳ Trung hầu đấy!".
Kỳ Trung hầu gấp gáp lên tiếng phủ nhận: "Đồ Kiêu ngươi ngậm máu phun người!".
"Ngươi nói đi!" - Đồ Kiêu nhìn Vương Minh ra lệnh cho hắn ta nói chuyện.
Vương Minh không dám chậm trễ: "Ta từ lâu đã có tài năng bắt chước lại chữ viết của người khác, việc này tình cờ bị Kỳ Trung hầu biết được. Mới đây không lâu, Kỳ Trung hầu cho người bắt ta và con gái lại. Kỳ Trung hầu đưa cho ta xem chữ viết của một người bảo ta sao chép một bức thư giả dựa theo nét chữ đó. Sau khi sao chép xong bức thư cũng không thả ta và con gái rời đi. Ta bị ông ta giam lại trong phủ, con gái của ta không biết đã bị mang đi đâu".
"Thảo dân xin vương gia thứ tội, chỉ mong có thể tìm lại được con gái của mình!" - Giọng nói của Vương Minh đầy bi thương.
"Bổn vương đã điều tra được nơi giam giữ con gái của Vương Minh" - Đồ Kiêu liếc mắt nhìn Thái hậu. Vẻ mặt của bà ta lúc này đã trắng bệch.
Đồ Kiêu ra lệnh: "Đinh Tính đi đến Phúc Thọ cung cứu con gái của Vương Minh mang lại đây!".
"Đồ Kiêu, Phúc Thọ cung là nơi ở của ai gia ngươi không được làm càn" - Thái hậu hoảng loạn la lớn nhưng Đồ Kiêu xem như không nghe thấy, những người bên trong điện lúc này cũng không dám chống đối lại Đồ Kiêu.
Một lúc sau, Đinh Tính cùng binh lính mang về một cô gái. Vì đề phòng phe phái của Thái hậu lật lọng mà lúc đi đến Phúc Thọ cung, Đinh Tính còn mời theo vài vị đại thần trung lập trong triều.
Cô gái được mang về đúng thật là con gái của Vương Minh, hai cha con vừa gặp đã ôm lấy nhau khóc một trận.
Lúc này Đồ Kiêu mới từ tốn lên tiếng: "Thái hậu và Kỳ Trung hầu giữ lại con gái Vương Minh chính là để sau khi đã lật đổ bổn vương vẫn có thể sử dụng chiêu cũ, giả dạng bút tích của bổn vương để dễ dàng ổn định thế lực của ta. Thái hậu, bổn vương nói có đúng hay không!".
Thái hậu lúc này đã lắp bắp không biết chối cãi như thế nào. Đồ Kiêu cũng không để bà ta có cơ hội lên tiếng đã nói tiếp: "Vụ việc của Vương Minh cũng đã chứng minh bổn vương hoàn toàn không cấu kết với Đoan Tần vương của nước Mạn".
"Còn về tên tri huyện này, gã ta tên là Tô Huy Dũng năm xưa đúng thật từng là tri huyện của huyện Đăng Ty. Nhưng năm đó khi nước Mạn đem binh đến biên giới nước ta, vì sợ hãi huyện Đăng Ty sẽ bị giặc tràn vào mà gã ta đã thu dọn đồ đạc bỏ trốn đi trước, bỏ lại bá tánh không ai lo. Tội này đáng muôn chết, nên sau khi cục diện ở kinh thành dần ổn định, bổn vương đã phái người truy bắt gã ta nhưng cuối cùng vẫn để gã chạy thoát. Không ngờ hôm nay lại tự chui đầu vào chỗ chết".
Tô Huy Dũng sợ đến hai chân mềm nhũn. Gã ta mắt thấy binh lính bắt đầu đem dụng cụ đến dùng hình thì đã sợ đến sắp ngắt đi. Binh lính đánh gã chưa được mấy gậy thì gã đã vội vàng khai ra tất cả mọi chuyện. Còn khai ra chính Thái hậu và Kỳ Trung hầu xúi giục.
Tiếng la thét của gã làm cho Đồ Kiêu thấy rất phiền, hắn phất tay, sau đó Tô Huy Dũng bị binh lính lôi ra ngoài. Âm thanh mà gã ta phát ra cũng nhỏ dần.
"Thái hậu ngươi thông đồng với địch quốc!" - Đồ Kiêu trầm giọng lên tiếng.
"Xằng bậy!" - Hoàng thượng vội vàng quát lớn.
"Mới vừa rồi hoàng tử nước Mạn hùng hồn nói Tô Huy Dũng là do hắn ta cứu được. Nhưng bức thư mà Tô Huy Dũng dùng để buộc tội bổn vương lại do Vương Minh làm giả. Vương Minh được bổn vương cứu ra từ phủ Kỳ Trung hầu, con gái ông ta lại được phát hiện trong Phúc Thọ cung của Thái hậu, việc này có đại thần làm chứng. Mọi việc đã quá rõ ràng!".
"Thái hậu và Kỳ Trung hầu vì muốn lật đổ bổn vương mà không từ thủ đoạn, thông đồng với địch quốc, tội thông đồng với địch cho dù chết ngàn lần cũng không hết tội, dù là Thái hậu cũng không ngoại lệ. Kỳ Trung hầu tội đáng muôn chết, chém đầu cả tộc. Thái hậu ban rượu độc, khi chết không được chôn cất ở hoàng lăng!".
Mệnh lệnh của Nhiếp chính vương vừa ban, Đại thần trong triều đình dậy sóng. Nhưng thế lực trong triều trước giờ đều nằm trong tay Nhiếp chính vương, dưới sự quản lý của hắn đất nước hưng thịnh vô cùng, bá tánh và quan lại trong triều đình đều hết lòng kính sợ. Không biết vị đại thần nào bắt đầu hô "Nhiếp chính vương anh minh", dần dần tất cả đại thần tham dự bữa tiệc đều đồng loạt hô theo, âm thanh rất lâu mới lắng xuống.
Thái hậu không cam lòng liên tục vùng vẫy la thét nhưng vẫn bị binh lính áp giải xuống.
Đêm ấy thế cục trong triều rối loạn, Thái hậu bị ban rượu độc, cả nhà Kỳ Trung hầu bị chém đầu, Anh quốc công bị luận tội, phe phái thuộc hạ của Thái hậu đều bị tiêu diệt sạch sẽ. Hoàng tử, công chúa và đoàn sứ giả nước Mạn bị bắt giam. Tuy nhiên, Hoàng thượng vẫn không bị phế, nhưng chắc chắn một điều cả đời này hắn chỉ có thể là một bù nhìn không thể làm nên chuyện lớn gì.
____________
Mọi chuyện của Thái hậu cũng đã giải quyết ổn thoả. Đến tận lúc này Đồ Kiêu mới có thời gian ở cạnh Châu Nghinh. Hôm nay vẫn đang còn trong tết, tuy trời đã tối nhưng trong phủ vẫn còn rất nhộn nhịp, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, nhìn rất có không khí vui vẻ.
Châu Nghinh cũng rất thắc mắc không biết tại sao Đồ Kiêu lại biết hết mọi chuyện. Tuy cậu không hỏi ra miệng nhưng Đồ Kiêu dường như vẫn biết được thắc mắc của cậu. Hắn nhéo nhẹ chóp mũi của Châu Nghinh dịu dàng kể: "Hoàng hậu là người của chúng ta, nhưng Anh quốc công thì không phải!".
Châu Nghinh kinh ngạc, thì ra hoàng hậu là nội gián mà Nhiếp chính vương cài vào bên cạnh thái hậu. Hèn chi mọi chuyện trong cung Đồ Kiêu đều biết trước tất cả.
Đồ Kiêu kéo cậu lại, để cậu ngồi trên đùi mình, môi hắn nhẹ hôn lên hai gò má mượt mà của Châu Nghinh, sau đấy trêu cậu: "Hôn ta một cái, ta kể em nghe chuyện của hoàng hậu, thế nào?".
Châu Nghinh hơi đỏ mặt, hôn cũng được thôi, nhưng cậu không muốn Đồ Kiêu đắc ý đấy, nên quay mặt đi không thèm nhìn hắn: "Vậy em không muốn nghe đâu!".
Đồ Kiêu bật cười một tiếng, hắn ôm chặt lấy Châu Nghinh, giọng nói chứa đầy sự vui vẻ: "Không được, không muốn nghe cũng phải nghe". Sau đó ngay lập tức chiếm lấy đôi môi của cậu hôn một nụ hôn thật sâu, ngọt ngào giao hoà.
Nụ hôn kéo dài lâu ơi là lâu, Châu Nghinh bị hôn tưởng chừng như cơ thể mình mềm nhũn như bông. Đến khi hôn đủ, Đồ Kiêu mới luyến tiếc mà buông cậu ra.
Châu Nghinh hai tay ôm cổ Đồ Kiêu thở hổn hển. Hương sen như có như không từ cơ thể của cậu toả ra làm cho Đồ Kiêu mê luyến vùi đầu vào hõm vai của cậu hít một hơi dài. Đôi tay to lớn vẫn còn quanh quẩn nơi vòng eo tinh tế của Châu Nghinh mà vuốt ve.
"Lúc hoàng hậu Lý Đan Hy còn là tiểu thư của Anh quốc công phủ có rất nhiều chuyện xảy ra. Tiểu thiếp của Anh quốc công bài kế hãm hại mẹ của Lý Đan Hy, gán cho bà ấy tội thông dâm. Anh quốc công thiên vị tiểu thiếp không thèm điều tra mọi việc rõ ràng đã cho người đánh chết bà ấy. Khi đó hoàng hậu tuổi còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị đánh chết, sau đó cuộc sống trong phủ Anh quốc công cũng khổ trăm bề. Nếu không phải nàng ấy là con gái duy nhất của Anh quốc công thì ngôi vị hoàng hậu cũng không tới lượt nàng ấy ngồi".
"Lý Đan Hy giúp sức cho ta, đổi lại ta giúp nàng làm cho Anh quốc công và tiểu thiếp năm xưa hại chết mẹ nàng ấy chết không có chỗ chôn. Thù hận của Lý Đan Hy rất lớn đủ để nàng ấy không màn nguy hiểm và cái chết, bằng mọi cách để trả thù. Người như vậy làm nội gián bên phe Thái hậu là thích hợp nhất!".
Giọng Đồ Kiêu trầm trầm kể cho Châu Nghinh nghe chuyện xưa của hoàng hậu. Thì ra quá khứ của hoàng hậu lại khổ như thế.
Châu Nghinh cười cười: "Không phải ai cũng có thể may mắn gặp được một người yêu thương như vương gia đối với em. Em thật sự vô cùng vô cùng may mắn!".
Đồ Kiêu dịu dàng nhìn Châu Nghinh, ánh mắt cậu sáng ngời, lúc này trong đôi mắt rực rỡ ấy chỉ chứa có một hình bóng của hắn. Vừa hay trong mắt hắn cũng vậy, chỉ có mình cậu!