Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện "Gió Trăng"

Chương 3



Màn chướng bị gió lay nhè nhẹ, ánh nến trong phòng hơi tối. Châu Nghinh mơ màng tỉnh lại, cơ thể đau đến không thể động đậy, bên tai mơ hồ nghe giọng nói của Đồ Kiêu đang căn dặn thuộc hạ:

"Đi điều tra rõ ràng mọi chuyện. Nhanh gọn một chút, đừng kinh động đến người khác!".

Châu Nghinh chuẩn bị tâm lý diễn thêm một vở kịch nữa trước mặt Nhiếp chính vương, sau đó mới từ từ mở đôi mắt xinh đẹp.

Trong phòng được trang trí tinh xảo, cách không xa còn đặt một chậu than ấm áp. Châu Nghinh nâng tay sờ lên ngực, vết thương của cậu đã được băng bó tốt. Cũng may, Đồ Kiêu xem như vẫn còn chút lương tâm không để cho cậu chảy máu đến chết.

Châu Nghinh nhỏ giọng rụt rè gọi một tiếng:" Vương gia...".

Âm thanh hơi khàn nhưng chất giọng vẫn làm cho người nghe thoải mái vô cùng. Châu Nghinh hít mũi một cái, đôi mắt đã ngấn nước nhìn Nhiếp chính vương đang đứng cách đó không xa.

Đồ Kiêu nhìn cậu, ánh mắt hơi phức tạp, khí thế uy nghiêm làm cho trái tim của Châu Nghinh hơi bất an.

Đồ Kiêu nhìn người đang nằm trên giường, bộ dạng xinh đẹp hiếm có, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng như bông tuyết ngày đông. Do bị thương nên sắc mặt cậu hơi tái, nhìn vào yếu đuối làm cho người khác chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ.

Nhưng đó là người khác không bao gồm Nhiếp chính vương!

Hắn giữ mạng lại cho Châu Nghinh bởi vì vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi việc. Người này cũng rất thông minh, vào phút cuối có thể xoay chuyển tình hình để giữ được một mạng. Nếu việc mà cậu nói là thật thì không sao, hắn có thể nhân từ chừa cho một con đường sống, nhưng nếu là giả thì hắn sẽ cho cậu nếm thử cảm giác cầu xin để được chết.

Trước mắt nếu cậu muốn diễn kịch thì hắn cũng sẽ chiều theo vậy. Thử xem trong cái đầu xinh đẹp này đang suy nghĩ những gì!

Đồ Kiêu bước lại gần, ngồi xuống giường. Bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt của người nằm trên giường, giọng nói đều đều nhưng lại làm cho Châu Nghinh nổi cả da gà:

"Ngươi nói vẫn luôn tìm kiếm bổn vương? Vậy ngươi nói xem, tìm để làm gì?".

Châu Nghinh nhìn hắn, nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cần cậu nói ra một câu không vừa lòng người này thôi, thì chắc chắn việc tiếp theo sẽ không tốt đẹp gì.

Châu Ly quả thật từ lúc lạc nhau với thuộc hạ của Đồ Kiêu thì cậu ta có tìm kiếm và nghe ngóng tin tức của hắn. Nhưng đơn giản chỉ vì muốn báo ân cứu mạng mà thôi. Lúc nhận nhiệm vụ áp sát, cậu ta cũng không biết Nhiếp chính vương chính là ân nhân nhân khi xưa của mình. Nhưng chỉ với lý do báo ân thì không quá thuyết phục, cậu còn cần một nguyên do hơn thế nữa, bởi vì ngoài việc phải giữ mạng, Châu Nghinh còn phải làm cho Đồ Kiêu yêu mình. Khó ở chổ không phải chỉ là yêu bình thường, mà là loại có thể dâng hiến cả linh hồn cho cậu, yêu đến chết đi sống lại!

Châu Nghinh đau đầu vô cùng, trong vài giây thôi mà cậu đã nghĩ ra rất nhiều cách. Cuối cùng, mắt thấy Nhiếp chính vương càng ngày càng mất kiên nhẫn cậu mới hạ quyết tâm.

Châu Nghinh dùng tay cố gắng nâng cơ thể yếu ớt dựa vào thành giường, cả người đáng thương nhưng vẫn toát lên khí chất xinh đẹp. Đôi mắt to ánh nước nhìn Đồ Kiêu chằm chằm, cảm xúc si mê ái mộ cùng với khổ sở hoà vào nhau làm cho Đồ Kiêu hơi ngạc nhiên trong phút chốc.

"Vương gia, Châu Ly biết người sẽ không tin tưởng ta nhưng.....ta tìm ngài rất lâu, rất lâu, không ngờ gặp lại ngài trong tình cảnh thế này...".

Châu Nghinh dùng hai tay che lại gương mặt, nước mắt từ kẽ tay chảy xuống cần cổ trắng nõn, bả vai run run, nói không nên lời.

"Châu Ly sẽ nói cho ngài hết mọi việc.....chỉ..... chỉ mong ngài có thể tha thứ cho ta một lần".

"Có được hay không?" - Nói rồi, cánh tay của cậu rụt rè nắm lấy tay áo của Nhiếp chính vương.

Đồ Kiêu tới giờ vẫn im lặng quan sát cậu. Người trước mắt bộ dạng đáng thương vô cùng không giống như đang nói dối hoặc cũng có thể người này diễn kịch giỏi tới nỗi không có một khe hở nào.

Lòng của Đồ Kiêu dâng lên một tầng hứng thú. Hắn mạnh bạo vòng tay qua thắt lưng của Châu Nghinh kéo người vào lòng, bàn tay như có như không vuốt ve vòng eo mềm mại che dấu bên trong lớp áo ngủ mỏng manh.

Châu Nghinh bị hắn ôm lại gần làm cho cả người cứng đờ, cậu nỗ lực làm cho cơ thể bình tĩnh, thả lỏng nhẹ nhàng như đang ỷ lại mà dựa vào người Đồ Kiêu.

"Nếu lý do của ngươi không làm bổn vương vừa ý thì..." Đồ Kiêu ngừng lại một chút, bàn tay đầy vết chai do cầm kiếm nhẹ như tơ chạm vào cần cổ xinh đẹp của Châu Nghinh mà vuốt ve. "....trên đời này cũng không cần tồn tại một người tên Châu Ly nữa".

Tay hắn bỗng nhiên dùng lực bóp chặt cổ Châu Nghinh nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì hắn đã buông tay, nhưng trên làn da non mềm vẫn để lại một vệt đỏ chói mắt.

Châu Nghinh hết hồn, Đồ Kiêu vui giận thất thường làm cậu thật khó ứng phó, trái tim nhỏ bé vì bị kích thích mà đập liên hồi. Nhưng lúc này mà nao núng thì mạng nhỏ của cậu coi như xong. Châu Nghinh ngước mắt nhìn Đồ Kiêu, hai tay vòng qua cổ ôm hắn thật chặt, cơ thể mềm mại hoàn toàn nằm gọn trong lòng Nhiếp chính vương:

"Vương gia.....ngài, ngài không cảm nhận được hay sao, Châu Ly.....ái mộ ngài. Năm đó được ngài cứu giúp cũng chỉ là biết ơn cùng ngưỡng mộ. Nhưng.....nhưng mãi về sau, ta luôn phải sống trong thế giới tăm tối không thấy ánh mặt trời, bị người ta bắt nạt, bị ép phải học những cách giết người mà bản thân ta không hề muốn.... Ngài dần dần trở thành ánh sáng duy nhất trong những ngày tháng tăm tối đó của ta!".

"Mỗi ngày khi thức dậy, Châu Ly đều chờ đợi vương gia có thể cứu ta thoát khỏi địa ngục đó, chờ đợi tận mười năm. Tâm lý ỷ lại đó không biết từ bao giờ đã trở thành tình cảm ái mộ khó vãn hồi. Vương gia.....ta.....cuối cùng cũng gặp lại ngài".

Giọng nói Châu Nghinh nức nở, nước mắt đã thấm ướt vai áo của Nhiếp chính vương. Đồ Kiêu không đẩy cơ thể cậu ra nên cậu quyết đã làm thì làm cho đến cùng.

Châu Nghinh run rẩy ngửa đầu đặt lên đôi môi của Nhiếp chính vương một nụ hôn sau đó vội vàng rụt người nhìn hắn đầy chờ mong, hai cánh tay vẫn rì chặt cổ hắn không muốn buông.

Hương thơm của người trong lòng cùng với đôi môi mềm mại làm Đồ Kiêu cả người cứng ngắt. Không biết tại sao trong lòng hắn hơi nóng nảy. Nhiếp chính vương quát một tiếng: "Xằng bậy!" Sau đó đẩy mạnh Châu Nghinh về giường, dáng người cao lớn nhanh chóng đứng lên, phất tay áo rời đi, ánh mắt cũng không dám nhìn cậu thêm lần nào.

Trước khi bước ra khỏi cửa còn khó chịu để lại một câu:

"Ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt, bổn vương còn có việc!".

Nói rồi cơ thể cao lớn nhanh chóng biến mất ở ngoài hành lang.

Châu Nghinh hơi ngạc nhiên. Cậu hôn hắn mà Đồ Kiêu chỉ quát một câu, hình như cũng không nổi giận thì phải.

"Tiểu Khứ, hình như ta tìm được cách làm cho Nhiếp chính vương không nỡ giết ta rồi".

"Châu Châu, cậu diễn thật hay đấy nha! Nếu không phải em biết hết mọi chuyện từ trước thì suýt chút nữa em tin cậu yêu Nhiếp chính vương đến điên cuồng luôn đấy!".

Châu Nghinh cười cười không trả lời Tiểu Khứ. Nếu muốn mọi việc thành công thì sao có thể thiếu được kỹ năng này chứ! Nếu cậu không nhìn lầm thì lúc nãy bị cậu hôn, Đồ Kiêu bối rối tới nỗi không dám nhìn vào mắt của cậu để nói chuyện đây kìa. Đúng là mỹ nhân không phải ai cũng có thể kháng cự được, người xưa có câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", quả thực không sai đi đâu được!

Nhiếp chính vương đã rời đi, trong phòng cũng không còn ai khác. Châu Nghinh mệt mỏi nhanh chóng nằm xuống giường. Cậu vừa mới tỉnh lại đã khóc nhiều như vậy, bây giờ cơ thể không còn chút sức lực nào. Tạm thời trước mắt cứ như vậy đi, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ rồi tính tiếp.

_____________

Nhiếp chính vương mặt lạnh quay trở về thư phòng, thuộc hạ thấy hắn khó chịu như thế chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà im lặng đứng một bên hầu hạ. Bộ dạng này cũng không biết là bị ai chọc giận.

Đồ Kiêu ngồi trước án thư, làm như không có gì mà giải quyết công vụ. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ đến đôi môi mềm mại đó cùng với hương thơm dịu nhẹ của hoa sen khi có khi không trên người thiếu niên, mọi thứ đều làm cho hắn không thể tập trung được. Đúng là đáng chết!

"Trọng Thúc, phái người đến giám sát Châu Ly kỹ càng, xem người nọ có hành động gì hay không!".

"Vâng chủ thượng, thuộc hạ sẽ đi phân phó người ngay" - Trọng Thúc khom người lui ra, nhưng lúc này Đồ Kiêu lại lên tiếng.

"Đồng thời bố trí thêm hạ nhân chăm sóc cậu ta đi. Năm ngày nữa bổn vương muốn thấy vết thương phải khép miệng!".

Trọng Thúc hơi ngạc nhiên với phân phó của hắn nhưng cũng không dám nhiều lời, hành lễ với Đồ Kiêu sau đó lui ra ngoài.

___________

Đã vài ngày trôi qua kể từ lúc gặp Nhiếp chính vương lần cuối. Châu Nghinh mỗi ngày qua đi đều tốt vô cùng, Nhiếp chính vương không hề bạc đãi cậu. Ăn, mặc, ở đều không chê vào đâu được, vết thương của cậu cũng đã bắt đầu khép miệng.

Thời tiết vài hôm nay càng ngày càng lạnh. Châu Nghinh quấn một lớp áo choàng thật dày ngồi cạnh chậu than. Nhiếp chính vương hình như bị cậu làm cho mềm lòng, phái rất nhiều nô tài đến chăm sóc, thái độ của mỗi người cung kính vô cùng. Nhưng đến bây giờ Đồ Kiêu vẫn chưa xuất hiện lần nào.

Châu Nghinh biết, những nô tài này một phần là hầu hạ cậu, phần còn lại chắc chắn là do Đồ Kiêu phái đến giám sát nên cậu cũng không dám thả lỏng hoặc làm gì thiếu suy nghĩ.

Mỗi ngày Châu Nghinh đều hỏi thăm nô tì hầu hạ xem bao giờ Nhiếp chính vương sẽ đến đây. Nhưng cậu luôn luôn nhận được đáp án là không biết.

Vẻ mặt mong chờ khi hỏi thăm tình hình và biểu cảm hụt hẫng thất vọng sau khi nghe đáp án của Châu Nghinh đều được bẩm báo cho Đồ Kiêu không sót thứ gì.

"Chủ thượng, đã điều tra xong mọi việc liên quan đến Châu công tử" - Trọng Thúc tiến vào bẩm báo.

Đồ Kiêu hơi nhướng mày, tay cầm quyển sách, đầu cũng không thèm ngước lên, hắn phất nhẹ tay ý bảo Trọng Thúc tiếp tục nói.

"Châu công tử quả thật chính là đứa bé năm đó được chủ thượng cứu!".

Đồ Kiêu cuối cùng cũng bỏ quyển sách xuống, nói:" Tiếp tục!".

"Năm đó sau khi bị thất lạc với chúng ta, Châu công tử lưu lạc nhân gian suốt ba năm rồi được một thương nhân nhận làm con nuôi. Thương nhân này hành tung rất lạ, trong nhà làm buôn bán về vải nhưng quanh năm không ra khỏi thành lần nào. Chắc chắn thân phận thương nhân chỉ dùng để che mắt mà thôi".

"Còn một việc nữa, Châu công tử luôn tìm kiếm một người nam nhân tên là Nhậm Thành, từ lúc được thương nhân nhận nuôi vẫn luôn tìm kiếm".

Đồ Kiêu dựa lưng vào ghế, nâng tay xoa bóp thái dương hơi đau nhức. Năm đó vì tránh phiền phức nên khi đứa bé đó hỏi tên của hắn là gì, hắn đã lạnh nhạt bịa đại một cái tên. Ngay cả chính hắn cũng sắp quên mất, bây giờ nghe lại, Nhậm Thành chính là cái tên hắn bịa ra kia. Vậy thì lời của thiếu niên nói đa phần đều là sự thật, nhưng tình cảm dành cho hắn như cậu đã nói thì phải xem lại. Lòng người khó đoán!

"Tạm thời đừng chạm vào tên thương nhân đó tránh đánh rắn động cỏ. Cẩn thận bí mật điều tra xem người đứng sau có phải Thái hậu hay không?".

"Cho người tung tin đồn với bên ngoài. Nói bổn vương bị ám sát nhưng lại động tâm không nỡ giết chết, mà đem người đó thành nam sủng, yêu thương cưng người chiều vô cùng, để bọn người đứng sau buông lỏng cảnh giác!".

"Đi đi".

Trọng Thúc lui ra nhanh chóng đi làm việc được giao. Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Đồ Kiêu. Hắn hơi buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Năm nay thời tiết trở lạnh sớm, chỉ sợ vài ngày nữa tuyết sẽ bắt đầu rơi.

Ngồi một lát, Đồ Kinh bỗng nhiên đứng dậy, xem ra phải đi nhìn người nọ một lần.