Đường Tranh không ngờ Đường Quả lại trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng nhớ tới việc đối phương đến tập đoàn Lâm thị để tìm Lâm Dật Trì, anh cảm thấy vẫn không nên xía vào thì hơn, hiện tại mọi việc đang phát triển theo hướng như trong dự liệu của anh, tất cả đều rất tốt.
"Thiếu gia, tiểu thư vẫn chưa về," Người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối xong, "Có muốn dùng cơm trước không?"
Đường Tranh cất điện thoại đi, nói, "Cô ấy sẽ về ngay, chờ cô ấy trở lại thì dùng bữa."
"Vâng, thiếu gia."
Phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại một mình Đường Tranh.
Bình thường khi anh về nhà thì nhất định sẽ nhìn thấy Đường Quả. Nhưng kể từ sau khi con bé tiếp xúc với Lâm Dật Trì, anh từ công ty về gần như không gặp được cô nữa.
Không phải đang hẹn hò với Lâm Dật Trì thì cũng là mệt mỏi nên lên tầng nghỉ ngơi trước.
Mấy ngày gần đây, bọn họ căn bản không hề chạm mặt.
Đường Tranh nhất thời cảm thấy hơi buồn chán, mở ti vi lên, chuẩn bị xem tin tức một lát.
"Theo bản tin mới nhất của chúng tôi, đêm khuya hôm qua, một người phụ nữ bắt taxi về nhà đã bị tài xế cưỡng hiếp và sát hại dã man. . . . . ."
Mí mắt Đường Tranh giật giật hai cái, đột nhiên tắt ti vi đi. Mím môi, anh cầm một tờ báo lên đọc.
Không biết tại sao, anh liếc mắt liền thấy thông báo tìm người ở trong góc, còn có một tấm ảnh, là một cô gái cực kỳ trẻ, rất xinh đẹp. Bên trên mô tả, người phụ nữ này sau khi tan làm vào hôm trước thì không liên lạc được nữa, mặc dù trước mắt đã báo cảnh sát, nhưng vẫn không có tin tức gì về người phụ nữ này.
Anh lật tờ báo sang mặt khác: Dòng chữ《 Vụ án mất tích của cô gái phía Tây thành phố đã được phá 》đập vào mắt, anh liếc nhìn hình ảnh đính kèm, mặc dù đã làm mờ, nhưng vẫn có thể thấy được hoàn cảnh xung quanh, là một căn phòng nhỏ cũ nát.
Anh nhìn lướt qua đoạn văn, đó là một tháng trước, thiếu nữ phía Tây thành phố sau khi tan học về nhà thì mất tích, vụ án vừa mới được phá ngày hôm qua. Nghe nói cô gái không đuổi kịp xe buýt nên gọi một chiếc taxi, không ngờ tài xế thấy cô gái quá xinh đẹp nên nổi ý xấu.
Sau đó anh ta trói cô gái mang về phòng trọ cũ nát của anh ta ở ngoại ô, nhốt cô gái trong đó, hành hạ suốt một tháng.
Cuối cùng, sau những cuộc điều tra ráo riết của cảnh sát, rốt cuộc cũng tìm được cô gái bị nhốt trong phòng trọ, chỉ là khi tìm thấy, cô ấy chỉ còn sót lại một hơi thở.
Đường Tranh dùng sức vo tờ báo thành một cục, đáy mắt kìm nén một ngọn lửa, "Ai mua tờ báo này?"
Người giúp việc ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tại sao thiếu gia nhà mình đọc một tờ báo mà cũng nổi giận.
"Thiếu gia, báo này không phải do ngài đặt à?" Giúp việc dè dặt nói, "Lúc trước ngài nói, tiểu thư không thường xuyên ra ngoài, để cô ấy đọc sách báo nhiều hơn một chút, tăng thêm kiến thức, miễn cho bị kẻ xấu bên ngoài lừa gạt."
Vì vậy, anh đặc biệt đặt báo mỗi ngày.
Đường Tranh nhớ lại, lại ngồi xuống lần nữa.
Sau khi hít một hơi thật sâu, anh lấy điện thoại ra, bấm số của Đường Quả. Trái tim đập mạnh, có cảm giác căng thẳng và khủng hoảng không biết tên lan tràn trong lồng ngực.
Điện thoại vang lên mấy lần, trong lúc anh bị áp lực đè nén đến không thở nổi, bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
"Anh trai?"
"Bao giờ thì về đến nơi?"
"Còn khoảng mười lăm phút nữa, anh trai, sao vậy?"
"Không có gì, " Ánh mắt Đường Tranh hơi tối sầm lại, "Đến đâu rồi?"
Đường Tranh nghe thấy Đường Quả hỏi tài xế, "Bác tài à, chú biết đây là đâu không?"
"Xem ra người nhà của cô rất quan tâm cô," Giọng tài xế là một người đàn ông trung niên, ông cười cười, "Đây không phải đường chính, không phải cô đang vội về nhà sao? Tôi đưa cô đi đường tắt, sẽ về đến nhà nhanh thôi."
"Anh trai, em sắp về đến nơi rồi."
Đường Tranh nghe giọng của người đàn ông trung niên đó, cộng với lời của ông ta, trong lòng có dự cảm không tốt lắm, "Đừng cúp máy, anh đến đón em."