"Ngươi chắc chứ?" Đường Quả ngoài mặt thì run lẩy, trong nội tâm lại vô cùng bình tĩnh, "Quả thật, lấy trí thông minh của ngươi, chắc sẽ không phát hiện, dù sao ngươi cũng thật sự rất như."
Hệ thống: [. . . . . . ]
Tốc độ xe của Đường Tranh đã lên tới mức cao nhất, động tĩnh bên kia của Đường Quả anh cũng nghe được rõ ràng.
Anh nên cảm thấy may mắn vì linh cảm của mình rất chính xác, hay nên tức giận tại sao linh cảm của mình lại chuẩn như vậy đây?
Nhớ tới âm thanh vừa rồi truyện ra từ điện thoại, bên này anh đã tắt micro để tránh xuất hiện âm thanh động đến bên kia. Trong đầu không xua đi được giọng nói bất lực của cô gái.
Không còn ngọt ngào mềm mại như bình thường, chỉ còn sót lại sự bất lực, khủng hoảng.
Nếu hôm nay anh không gọi cuộc điện thoại này, tiếp theo cô sẽ gặp phải chuyện gì đây?
Nghĩ đến điều đó khiến trong lòng anh hoảng sợ không thôi, tốc độ xe ở mức cao nhất thậm chí còn tăng lên một chút. Phía sau xuất hiện âm thanh chụp ảnh tanh tách, biểu hiện của Đường Tranh đã quấy rầy đến cảnh sát giao thông.
Nhưng lúc này anh không muốn đi giải quyết những chuyện kia, càng không báo cảnh sát.
Người đằng sau muốn đuổi theo thì cứ đuổi theo đi!
Nếu động đến cảnh sát, Tiểu Quả nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Đường Tranh mím môi, đeo tai nghe nghe động tinh bên kia điện thoại, yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Lần đầu tiên trong lòng Đường Tranh xuất hiện sự hối hận, không nên để cô về một mình.
Anh nên đến đón cô.
Cô mới chỉ mười tám tuổi, từ khi ra đời đến khi học đại học, đều được vợ chồng nhà họ Đường tỉ mỉ che chở, rất ít khi ra khỏi cửa. Cho dù ra ngoài thì bên cạnh nhất định cũng có người đi theo.
Đường Tranh dùng sức nhắm mắt lại, sau đó lập tức mở mắt ra, nặng nề nắm chặt tay lái, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ xe không thể thu hút được anh. Anh chỉ tập trung vào âm thanh bên kia điện thoại, cùng với chấm đỏ nhỏ càng ngày càng đi xa trên màn hình.
Là anh bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, mặc kệ cô đi tiếp xúc với Lâm Dật Trì.
Cho dù anh không thích bị người khác chi phối, cũng không nên để cô gặp nguy hiểm, tới bây giờ cô cũng chưa từng làm chuyện gì làm hại tới anh.
Cảm giác tội lỗi dâng lên như thủy triều, sau đó nhanh chóng bị anh đè xuống, bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là đưa cô trở về.
Đường Tranh bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp những vấn đề có thể xảy ra tiếp theo. Đương nhiên anh sẽ không chỉ đơn giản một mình đi qua đó, không sắp xếp người đằng sau tới để kết thúc mọi chuyện.
Nhỡ đâu xuất hiện tình huống đặc biệt, vậy thì không ổn.
Đường Quả không biết những thay đổi tâm lý trong lòng Đường Tranh, cho dù biết, cô cũng chỉ chế giễu một tiếng: Quả nhiên là tiện.
"Đây là một tổ chức tội phạm khổng lồ, mục tiêu của bọn họ là những cô gái trẻ gọi taxi vào đêm khuya. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như xảy ra đồng thời, thật ra đều là vụ án do những thành viên của tổ chức này thực hiện." Đường Quả phân tích cho hệ thống ngu ngốc nhà cô, "Bọn họ ngoại trừ chạy xe vào đêm khuya thì ban ngày còn có nghề nghiệp khác."
"Có thành phần trí thức gọn gàng ngăn nắp, có nhân viên kỹ thuật cao cấp, cũng có vài công chức nhàn hạ, và một số nhân viên nhỏ tầm thường. Bảo vệ, người giữ cổng, ông chủ tiệm tạp hóa. . . . . ."
Đường Quả mím môi, ánh mắt tối sầm, "Mặc dù nghề nghiệp của bọn họ khác nhau, nhưng đều thích tìm kiếm kích thích, tìm kiếm kích thích trên người những cô gái trẻ tuổi, bọn họ thích nhất là nhìn dáng vẻ giãy dụa hoảng sợ của các cô.
Bọn họ có hội, có nhóm riêng, bên trong thỉnh thoảng lại gửi lên vài bức ảnh cho bọn họ tìm kiếm kích thích."
[Ký chủ, nói như vậy, đây là một đám biến thái, sao cô có thể rõ ràng như vậy? ] Hệ thống hơi ngu ngơ.
"Những điều này đều do tôi suy đoán ra từ trong ký ức của Đường Quả, bản thân cô ấy không có bệnh tâm thần, thì sau khi vào viện tâm thần cũng thật sự trở thành bệnh nhân tâm thần rồi." Đường Quả thầm cười khẩy một tiếng, "Ngay khi nhìn thấy tên tài xế này, những ký ức đó trở nên rõ ràng."