Nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng kêu cứu, Đường Tranh mím chặt môi, âm thanh tuyệt vọng đó làm anh vô cùng khó chịu.
“Ông… Ông đừng tới đây, ông mà tới tôi sẽ nhảy xuống.”
“Tiểu Quả…” Đường Tranh khẽ kêu tên cô, trái tim càng lúc càng đau đớn: “Tiểu Quả, anh đến rồi, em sẽ không sao đâu.”
“Em gái nhỏ, đừng vùng vẫy nữa, trời tối thế này không có ai tới đâu.”
“Đừng nhảy, nếu nhảy xuống thì gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn này sẽ bị trầy xước, xấu xí khó coi lắm.”
Tài xế bắt đầu phát hỏa, nếu như biết cô gái này không thành thật thì nhất định ông ta đã trói cô lại rồi.
Những ả phụ nữ khốn nạn đều vô cùng phiền phức.
“Nhanh lên, lại đây.”
Tài xế mê hoặc: “Nào, lại đây, tôi đưa em về nhà, có được không?”
Đường Quả đứng trên cầu, cúi xuống nhìn một chút rồi lui về sau, vẻ mặt ngây thơ hiện rõ sự cự tuyệt: “Không, tôi sẽ không qua đó.”
“Con điếm thối tha, lại đây!”
Tài xế tức giận, đã lâu không có ai làm ông ta tức giận như vậy. Hai mắt ông ta đỏ hoe, giơ con dao lên, bước từng bước tới.
“Mày nghĩ mày không tới thì ông đây không có cách nào à? Muốn chết? Cho dù có chết thì ông đây cũng phải chơi mày một lần.”
Tài xế thực ra chỉ đang chuyển sự chú ý của Đường Quả, nhân lúc Đường Quả không để ý, ông ta vươn tay ra bắt lấy tay cô, mỉm cười đắc ý.
Ngay khi ông ta cho rằng mình đã thành công thì đột nhiên có một sức mạnh tóm lấy ông ta, ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy cả người đang rơi xuống.
Người đang rơi bên cạnh ông ta chính là cô gái kia.
Ông ta mở to mắt, không ngờ đối phương lại muốn đồng quy vu tận với mình. Tài xế hét lên một tiếng “Không”, sau đó không còn sau đó nữa.
Ông ta nặng nề rơi xuống, độ cao của chiếc cầu cũng không thể lấy mạng ai. Ông ta tận mắt nhìn thấy Đường Quả rơi xuống với mình, bất chấp thân thể đau đớn, ông ta căm hận nghĩ, mình nhất định phải làm cho con điếm này hối hận.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa hiện ra thì ông ta lại phát hiện ra bên cạnh mình có động tĩnh.
Cô gái đáng lẽ cũng phải bị thương nặng như ông ta đã đứng dậy.
Trong tay cô vẫn đang cầm con dao, ông ta kinh hãi: “Mày… Mày muốn làm gì?”
Đường Quả quay lại cười với ông ta, ngây thơ nói: “Chú à, chú rất muốn thoải mái sao? Vậy để tôi cho chú thoải mái một chút, làm chút kích thích, được không?”
Cô giơ tay chém xuống, con dao trong tay Đường Quả ghim thẳng xuống đũng quần đối phương.
Một tiếng hét thảm thiết như chọc tiết heo vang lên, tài xế chỉ cảm thấy cả người đau đớn, sau đó ngất xỉu.
Làm xong chuyện này, Đường Quả nằm sang một bên.
Không phải là cô không bị thương, vết thương không nhẹ nhưng cũng không đến mức tử vong. Cô đã tính toán kĩ chiều cao kia, phối hợp với góc rơi, cùng với thân thủ của mình, cô đảm bảo mình rơi xuống cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
[ Kí chủ, thực ra cô không nên trừng phạt ông ta bằng cách tự gây tổn thương cho mình.]
Kí chủ của nó khi làm việc luôn luôn điên cuồng như vậy, muốn làm chuyện gì thì cho dù đả thương địch một ngàn, mình tổn hại tám trăm thì cũng sẽ làm.
“Ông ta đã được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.” Đường Quả hơi mệt mỏi nằm thẳng ở một bên: “Pháp luật cũng không thể xử phạt ông ta đâu.”
“Hơn nữa, ta muốn tự mình động thủ khiến ông ta trở thành một người bất lực.” Đường Quả khẽ cong khỏe miệng, cười vô cùng vui vẻ.
[… Kí chủ, vậy thì cô mau nghĩ cách làm cho ông ta câm miệng luôn đi, tránh sau này ông ta vạch tội cô.]
“Không cần, ai mà tin những lời nói của một kẻ tâm thần chứ? Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, là nạn nhân. Ồ đúng rồi, nhờ có ngươi nhắc nhở, suýt nữa ta đã quên một chuyện.”
Đường Quả đến bên cạnh tài xế, bóp chân tay ông ta mấy cái, rồi lại nắn gáy ông ta một chút. Hệ thống chỉ nghe được mấy tiếng khớp xương kêu răng rắc, nếu như nó có trái tim thì chắc lúc này trái tim bé nhỏ của nó đang đập thình thịch rồi.