Đường Quả dựa vào đầu giường, cầm điện thoại lướt qua tin tức mới nhất, khẽ mỉm cười, hình như rất vui vẻ.
[Kí chủ, Đường Tranh đã làm tất cả những chuyện mà cô muốn làm]. Hệ thống không nhịn được nói, [Phải nói là anh ấy rất lợi hại.]
“Đúng là rất lợi hại, không hổ danh là người có thể làm cho cả nam nữ chính vô cùng thê thảm.” Đường Quả yên lặng một chút, “Ta hơi tò mò, một người có chỉ số thông minh cao như vậy, quan hệ xã hội rộng như vậy, thủ đoạn như vậy, tại sao cuối cùng lại bị Lâm Dật Trì giết chết chứ?”
Sau khi chuyển kiếp qua nhiều thế giới, cô cảm thấy vô cùng kì lạ.
Rõ ràng là có những người giỏi giang ưu tú hơn cả nam nữ chính, nhưng cuối cùng lại vì một số chuyện không hề hợp lý mà dẫn đến thất bại.
Những thất bại đó chắc chắn sẽ khiến cho những người này suy sụp đến tận cuối đời.
Rốt cuộc thì một người vừa thông minh và thủ đoạn như vậy, làm sao có thể thất bại được chứ?
Đường Quả nhìn lướt qua nội dung tin tức. Nội dung này chủ yếu nói về ở một bệnh viện tâm thần nào đó đã bắt được vài tên tội phạm có nghi ngờ liên quan đến chuyện mất tích của mấy cô gái trong thành phố dạo gần đây. Thậm chí còn có thông tin rằng có không ít bệnh nhân nữ tâm thần bị bác sĩ mượn cớ xâm phạm.
Vốn dĩ cô định sau khi xuất viện sẽ đi dọn dẹp bệnh viện tâm thần này, nhưng không ngờ Đường Tranh chỉ dựa vào một chiếc điện thoại di động và viện trưởng, cũng chính là tên tài xế kia mà đã liên tưởng được nhiều chuyện như vậy.
Nếu như Lâm Dật Trì không có hào quang của nhân vật chính thì Đường Tranh nhất định sẽ là người chiến thắng.
Thế nên cô rất tò mò.
Cốt truyện ít đề cập đến sự tranh đấu giữa hai người, chỉ nhắc đến khi Đường Tranh chuẩn bị cho hai người đó một đòn trí mạng thì anh lại đột nhiên dừng tất cả mọi kế hoạch lại. Sau đó đến lần tranh đấu thứ hai thì Đường Tranh thất bại.
Hoàn toàn không đề cập đến tại sao lại thất bại.
Dù sao thì lúc đó Đường Quả đã chết, nội dung tình tiết là do hệ thống cung cấp chứ không phải kí ức của Đường Quả.
[ Có lẽ là… định mệnh, dù sao thì Lâm Dật Trì cũng là nam chính] Hệ thống yếu ớt nói, trực giác nói cho nó biết, kí chủ không thích nghe những lời như vậy
Quả nhiên, Đường Quả hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đọc tin tức.
Bây giờ các thành viên trong nhóm chat đó đều đã bị bắt, một vài người đúng là có thân phận tương đối đặc thù.
Nhưng mà sau khi bị bắt cũng không nhất định sẽ bị kết tội, phía cảnh sát cho biết họ phải thẩm vấn từng người, kết hợp với tình hình những cô gái bị mất tích gần đây. Nếu như không làm tổn hại đến nạn nhân thì chỉ có thể thả người.
Mọi người bên ngoài đang vô cùng hoảng loạn, Đường Quả thực sự rất tò mò, không biết Đường Tranh đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến cảnh sát phối hợp bắt người như vậy.
Mắt cô khẽ lóe lên.
Đường Tranh bước vào, nhìn thấy cô đang nghịch điện thoại, khóe miệng cong cong, có vẻ như tâm trạng không tồi.
Anh cũng cười theo, anh vẫn thích nhìn cô hoạt bát đầy sức sống như vậy.
“Ngày mai cha mẹ sẽ đến.”
Đường Tranh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đường Quả: “Hôm nay em có thấy khá hơn chút nào không?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Đường Quả cất điện thoại: “Anh trai, gần đây anh bận lắm sao?”
“Xong hết rồi.” Gương mặt lạnh lùng của Đường Tranh trở nên dịu dàng hơn: “Tiểu Quả, ở bệnh viện có nhàm chán lắm không?”
“Cũng được.”
Đường Quả dừng một chút, kì quái nhìn Đường Tranh.
“Sao thế?”
Đôi mắt long lanh và đáng yêu của cô làm anh ngẩn ngơ.
“Anh trai, anh không giống với trước kia.”
Đường Tranh hơi ngẩn người, nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao lại không giống?”
“Em cảm thấy anh thích nói chuyện với em hơn lúc trước.”
Nghe thấy câu này, Đường Tranh đột nhiên cảm thấy không được thoải mái. Cho dù anh không vừa ý nhưng Tiểu Quả vẫn luôn thích ở bên anh.
Anh chưa từng nghĩ sự kì quặc đó của mình lại làm tổn thương cô gái đơn thuần này.