“Con người như anh thực sự rất dung tục, theo đuổi con gái chỉ biết tặng hoa, còn là hoa hồng vô cùng tầm thường, không lãng mạn một chút nào. Anh cảm thấy tôi phù hợp với hoa hồng đỏ sao? Tôi vẫn luôn cho rằng mình là một thiên thần, thiên thần phù hợp với màu trắng tinh khôi.”
Lâm Dật Trì: “…”
“Xem ra, anh trai ghét anh đúng là có lí do.”
“Tôi không muốn nói nữa, càng nói càng thấy ghét anh, tôi sợ tôi không khống chế được, để vệ sĩ đánh anh.”
“Thế nên, anh đi đi, nhớ kĩ, đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của anh trai, anh trai không thích anh.”
Hệ thống âm thầm quan sát, cuối cùng phát biểu cảm nghĩ: [Tuyệt vời quá, kí chủ của tôi]
Anh ta tưởng công chúa nhỏ dễ bắt nạt à?
Nếu như tức giận có thể nổ tung thì chắc Lâm Dật Trì đã tan xác rồi.
“Cô, được lắm!”
“Đường Quả, Đường Tranh, Đường Thị…”
Lâm Dật Trì ném bó hoa hồng sang một bên, liên tục cười lạnh. Anh ta chưa từng bị sỉ nhục như thế, anh ta nhìn Đường Quả, giống như phải nhớ thật kĩ cô.
“Anh muốn nhớ kĩ dáng vẻ của tôi để báo thù à?” Đường Quả hất cằm: “Không cần phải phiền phức như vậy, anh có thể chụp ảnh, bản tiểu thư không ngại.”
Lâm Dật Trì siết chặt nắm tay kêu răng rắc.
Cuối cùng cũng bước đi không thèm quay đầu lại, vô cùng nhục nhã!
“Nghịch ngợm!”
Đường Tranh không nhịn được xoa đầu cô: “Tiểu Quả không thích anh ta à?”
Kết quả này là điều Đường Tranh không hề ngờ tới, trong lòng anh vô cùng mừng rỡ.
Đối với màn thể hiện vừa rồi, anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Tiểu Quả là công chúa nhỏ của Đường gia, chỉ khi ở trước mặt người thân thì mới nhu thuận một chút chứ tính tình cô cũng không hề ngoan hiền, phải nói là hơi tùy hứng và điêu ngoa.
“Không thích.”
“Không phải anh nói vẫn còn những người tốt khác sao?”
Đường Quả cụp mắt: “Nếu như không phải anh nói anh ta tốt thì em đã không thèm chơi với anh ta.”
Trái tim Đường Tranh chấn động, anh không ngờ đáp án cuối cùng lại là như vậy.
Cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, anh không nói gì thêm, có một số chuyện anh phải suy nghĩ thật kĩ.
“Dật Trì, anh làm sao thế?”
Cố Thanh Thanh vừa mở cửa đã bị một người đàn ông ôm lấy, người đàn ông này thực sự quá mạnh mẽ, cô đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.
“Dật Trì, cha em vẫn còn ở bên trong.”
Một người đàn ông ưu tú như vậy, làm sao cô có thể không động tâm.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Dật Trì giúp đỡ cô rất nhiều, cuộc sống của cô từ lâu đã không thể tách rời khỏi anh ta.
“Thanh Thanh.”
“Để anh ôm em một lát, được không?”
Cố Thanh Thanh suy nghĩ một chút, chắc là Lâm Dật Trì gặp phải khó khăn gì.
“Dật Trì, đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ là chuyện về đứa con ngoài giá thú của cha anh?”
Lâm Dật Trì khẽ cau mày: “Không phải.”
Anh ta nhìn gương mặt thanh tú của Thanh Thanh, không khỏi nhớ đến dáng vẻ mắng chửi người khác của Đường Quả. Rõ ràng gương mặt đó tinh xảo như thiên thần, vậy mà không ngờ linh hồn bên trong lại dơ bẩn như vậy.
Thế mà anh ta còn phải nghĩ cách cưới người phụ nữ đó về nhà.
“Thanh Thanh, làm người phụ nữ của anh đi!”
Mặt Cố Thanh Thanh nóng bừng lên, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
“Nếu em không nói gì thì anh coi như em đồng ý.” Lâm Dật Trì bá đạo tuyên bố chủ quyền: “Từ nay về sau, em chính là người của anh.”
Cố Thanh Thanh còn chưa kịp nói gì thì Lâm Dật Thì đã bế cô lên, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Cố Thanh Thanh bị đặt trong chiếc xe chật hẹp, hormone nam tính của Lâm Dật Trì lập tức làm đầu óc cô mơ hồ và mê loạn, nhanh chóng bị nhấn chìm trong những nụ hôn nồng nàn của anh ta.