[Ký chủ, sao cô lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?]
Hệ thống nhìn máy tính của Đường Quả, lặng lẽ quỳ gối với nguyên thân.
Nếu không phải Đường Quả tìm được những thứ này từ máy tính, nó cũng sẽ cho rằng Đường Quả chỉ là một công chúa nhỏ được vợ chồng Đường Lập Thành nuông chiều.
Không ai biết, công chúa nhỏ này lại là boss lớn đứng sau tập đoàn Đường thị.
Đúng vậy, sự phát triển nhanh chóng mấy năm nay của Đường thị, thậm chí mỗi một quyết sách lớn đều không thoát khỏi thân phận thực sự của nguyên thân.
Ngoài sáng, cô là một người được nâng niu trong lòng bàn tay, sau lưng, những chuyên mà vợ chồng Đường thị không thể nắm giữ, ngược lại phải thương lượng với bảo bối của bọn họ.
Cũng bởi vì điều này, Đổng Mai mới không chỉ thở dài một lần, tiếc nuối, đau lòng.
Bởi vì con gái của bà thật sự quá ưu tú, nếu không phải lý do đặc thù, bọn họ đã sớm giao lại tập đoàn Đường thị vào tay con gái của bọn họ rồi.
Sau khi hệ thống thấy thân phận thật sự của nguyên thân, cũng có chút cảm thán, đây là một cô gái ưu tú cỡ nào chứ. Nếu không phải hào quang của nhân vật chính quá lớn, thì rõ ràng là một ứng cử viên cho vai nữ chính.
May là ký chủ nhà nó xuyên vào người cô, nếu không nó cảm thấy vợ chồng Đường thị sẽ sớm phát hiện nguyên thân không còn ở đây nữa.
Hơn nữa Ký chủ của nó còn có diễn xuất cực đỉnh, ngoại trừ có hơi nóng nảy một chút, hơi cực đoan một chút, thì càng ưu tú hơn nguyên thân, đứng sau xử lý chuyện của Đường thị, hiển nhiên rất dễ dàng.
"Thống, một chuỗi số liệu như ngươi mà cũng thất thần à?"
Hệ thống hoàn hồn, vội vàng tìm kiếm cốt truyện sau khi Đường Tranh chết, thực tế, không phải Đường Quả muốn xem thì nó cũng không chủ động đi xem làm gì.
Cốt truyện Đường Quả muốn, nó lập tức có thể tra ra, nếu không cũng mơ hồ không rõ.
Thật ra nó cũng hơi mờ mịt, Ký chủ của nó cuối cùng thật sự là nữ phụ, hay là nữ chính ẩn? Nếu không, tại sao sau khi nam nữ chính gặp phải ký chủ của nó, thì hào quang lại ảm đạm như vậy, thậm chí cuối cùng sẽ bị dập tắt.
Nó mơ hồ có cảm giác, ở trong thế giới nhỏ bé này, chỉ cần ký chủ nhà nó muốn thì không có gì không làm được.
Trước mắt điều duy nhất mà ký chủ không thể nắm trong tay, chỉ có tuổi thọ của ký chủ nhỉ? Nhiều nhất là tăng thêm mười năm.
"Ngươi bị lão hóa à?"
Giọng Đường Quả vang lên một lần nữa, "Chẳng lẽ ngươi là một hệ thống từ thời xa xưa, là loại bị đào thải? Trong lúc sắp bị hủy diệt hoàn toàn, mờ mịt chạy trốn ra ngoài thì vô tình trói buộc với ta."
"Sau đó, trong lúc ta không biết phương hướng, thì hấp dẫn ta làm cái nhiệm vụ nữ phụ bi thảm bỏ đi đó."
"Nếu không, khi ta hủy diệt thế giới, sao không có ai để ý vậy?"
Đường Quả càng suy đoán, càng cảm thấy rất có khả năng, "Ta càng nghĩ, càng thấy thật sự có thể."
"Hoặc có lẽ, ngươi là một hệ thống khiếm khuyết, bị người ta tiện tay vứt bỏ, nếu không sao ngay cả số thứ tự cũng không có, quả thật rất kỳ quái."
Hệ thống: Mẹ ơi, con muốn về nhà.
"Đưa cốt truyện cho ta."
Hệ thống ôm tâm trạng u oán, truyền cốt truyện sau khi Đường Tranh chết qua, cùng Đường Quả xem.
Mơ hồ có chút hoài nghi: Có lẽ, nó thật sự là một hệ thống khiếm khuyết.
Khó chịu.
Xem xong cốt truyện, nó lại nghi ngờ cuộc sống rồi.
Đường Quả cũng phát ra một tiếng cảm thán, "Cô gái này này, ta thích."
Hóa ra, sau khi Đường Tranh chết, nhà họ Lâm vốn nắm chắc phần thắng, đột nhiên bị một thế lực mới lên đánh bại. Thế lực này còn thu thập chứng cứ phạm tội của Lâm thị, và Lâm Dật Trì, Cố Thanh Thanh.
Nhà họ Lâm sụp đổ, bệnh viện tâm thần kia cũng bị đưa ra ánh sáng, bao gồm cả các thành viên trong tổ chức ghê tởm đó, toàn bộ đều bị vạch trần, cuối cùng bị bắt và kết tội.
Hai người Lâm Dật Trì Cố Thanh Thanh bị phán mười mấy năm tù giam, sau khi ra tù thì hai bàn tay trắng, hai người vì yêu sinh hận, hai người bị phán hình mười mấy năm, ra ngoài sau hai bàn tay trắng, hai người vì ái sinh hận, túm lấy nhau đồng quy vu tận.
Tất cả chuyện này, đều do một tay nguyên thân tạo nên.