Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 146: Thế Giới 3



“Sao dì Lâu biết ta không bị thương?”

“Sao dì biết tu vi của ta không xảy ra vấn đề gì?”

“Ta là tiểu thư Đường gia, mất tích ba tháng, vậy mà Đường gia không phái người đi tìm?”

“Dì Lâu quan tâm ta, chẳng phải là nên hỏi han ân cần sao? Ta nghe sao lại toàn là mấy lời trách mắng ta chạy loạn làm các ngươi lo lắng thế này? Nếu như đã lo lắng thì xin quay lại vấn đề trước, tại sao các ngươi không đi tìm ta?”

Đường Quả vừa ăn một miếng sườn vừa ngước mắt lên: “Nếu như dì Lâu thực sự quan tâm lo lắng cho ta như vậy, thế thì bây giờ nên làm ra vẻ lo lắng cho đúng, dặm phấn cho mặt nhợt nhạt đi một chút, trông có vẻ tiều tụy hơn một chút, như thế thì mới giống thật hơn.”

“Trang điểm lại xong xuôi thì lại bước vào phòng, rồi dì giả vờ khóc không ra nước mắt, nhẹ nhàng nắm tay ta nói: “Nhị tiểu thư, mấy ngày nay cô mất tích khiến ta vô cùng lo lắng, cô có bị thương không, có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không? Để ta bảo nhà bếp làm.”

Sau đó dì cũng nên nói rõ một chút, nói mấy ngày nay đã phái bao nhiêu người đi tìm ta, cha ta lo lắng cho ta như thế nào, Đường Hoan lo lắng cho ta như thế nào, dì cũng lo lắng cho ta như thế nào, tốt nhất là vừa ôm ta vừa khóc.

Cuối cùng còn nói thêm mấy câu như là rất đau lòng cho ta, chỉ muốn Đường Hoan thay ta chịu những nỗi đau này, thế thì ta sẽ rất cảm động.”

Đường Quả gật đầu, không để ý tới sắc mặt biến đổi như cầu vồng của dì Lâu.

“Hôm nay dì Lâu ăn mặc thật lộng lẫy, nếu không biết dì chỉ là thê thiếp của cha ta thì ta còn nghĩ dì chính là nữ chủ nhân của Đương gia đấy!

Kiểu trang điểm là kiểu thịnh hành gần đây ở Bình Thành, khí sắc cũng rất tốt, chủ yếu là vì Đường Hoan không sao cả. Lúc tiến vào, khóe mắt còn mang theo ý cười, bởi vì tu vi của Đường Hoan có những bước đột phá.”

Mỗi một câu nói của Đường Quả lại làm sắc mặt dì Lâu thay đổi.

“Để ta đoán thử một chút tu vi hiện nay của Đường Hoan. Ba tháng trước, khi chúng ta tách nhau ra, tu vi của nàng ta là nguyên sĩ hậu kì, bây giờ có thể khiến dì Lâu vui vẻ như thế này thì chắc nàng ta đã là nguyên tương sơ kỳ rồi đúng không?”

Đến lúc này, sắc mặt của dì Lâu đã trắng bệch, bà ta hoảng hốt nhìn Đường Quả, không biết tại sao cô lại đoán ra được.



Đường Quả ăn miếng rau xanh cuối cùng, lại tiếp tục ăn bánh uống trà, sau đó thỏa mãn lau miệng.

“Dì Lâu nên bình tĩnh lại một chút, xoa dịu cơn tức giận sắp trào ra khỏi lồng ngực, không nói chuyện với dì nữa, cha ta chắc sốt ruột lắm rồi.”

Đường Quả khẽ nhếch môi, đứng dậy ra ngoài.

Khi ra đến cửa thì nghe thấy tiếng của dì Lâu truyền đến, có chút bực bội.

“Nhị tiểu thư, cho dù cô có miệng lưỡi lợi hại đến thế nào thì ở Đường gia cũng phải nói chuyện bằng thực lực. Hôm nay Hoan Nhi đã là nguyên tương sơ cấp rồi. Trong tương lai, vị trí gia chủ Đường gia sẽ không phải vì cô là con của chính thất mà thuộc về cô đâu.”

“Chờ khi Hoan Nhi trở thành gia chủ thì ta sẽ thành mẫu thân của gia chủ.”

Đường Quả nghe vậy chỉ cười nhạo một tiếng.

Tiếng cười khinh bỉ làm dì Lâu vô cùng khó chịu.

Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi!

Bà ta siết chặt chiếc khăn tay, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ đuổi cổ tiểu tiện nhân Đường Quả này ra ngoài.

“Sao bây giờ mới tới?”

Đường Hạo Huy càng ngày càng không hài lòng với cô con gái này, thiên phú không bằng Hoan Nhi, tính cách thì đáng ghét y như mẹ mình, kiêu ngạo, độc đoán, vô lý, không được nhu thuận như Hoan Nhi, cũng không được ân cần như dì Lâu.

“Ba tháng nay đã đi đâu?”