“Viên dược thượng phẩm bổ sung nguyên khí, dùng để tăng cường sinh lực cho tu luyện.” Dạ Chu cẩn thận đưa một lọ thuốc đến trước mặt Đường Quả, gương mặt tuấn tú lộ ra chút ý cười nịnh nọt.
Thấy Đường Quả nhìn mình chằm chằm, hắn lại lấy ra một chiếc bình ngọc màu trắng, đẩy tới trước mặt Đường Quả: “Thiên nguyên đan, giúp đột phá nút thắt trong tu vi, rất tốt, không hề có tác dụng phụ, biểu muội cứ yên tâm dùng.”
Đường Quả vẫn như cũ không nói lời nào, nghi ngờ nhìn Diệp Chu.
Dạ Chu lúng túng, Đường Quả không hề có ý định nhận những thứ này. Hắn thò tay vào túi tìm đồ, ánh mắt lập tức sáng lên, lấy ra một bình ngọc chỉ bé bằng hai ngón tay, nhìn kĩ có thể thấy có chất lỏng đang chảy bên trong.
“Băng cơ ngọc dịch, sau khi dùng có thể bảo trì dung mạo mười năm không đổi.”
Dạ Chu nghĩ thầm, con gái ai cũng thích thế, đúng không?
Hắn liếc mắt nhìn Đường Quả, phát hiện quần áo của cô rất bình thường, màu sắc mờ nhạt. Biểu muội mới chỉ mười sáu tuổi, nên mặc quần áo sáng màu mới giống các tiểu cô nương.
Hắn lại lật tìm trong túi, sau khi nhìn thấy một vật thì bật cười.
Đường Quả chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, trên bàn có một thứ gì đó, nhìn từ ngoài thì thấy màu tím, trông rất mỏng manh. Trên mặt loáng thoáng thấy có ánh sáng, càng nhìn càng cảm thấy thứ này không bình thường.
“Áo tơ tằm màu tím vô cùng đẹp mắt, mặc vào giống như tiên nữ, màu sắc tươi tắn, đông ấm hạ mát, còn có thể dùng làm pháp khí phòng thân, rất hợp với biểu muội.”
Đường Quả sờ thử, quả nhiên có một loại cảm giá vô cùng thoải mái, giống như đang ở trong nước.
“Sao biểu ca lại muốn tặng đồ cho ta?” Đường Quả ngước mắt, ánh mắt lóe lên một tia sáng kì lạ: “Chẳng lẽ biểu ca hối hận vì đã hủy bỏ hôn ước ư?”
“Không, không phải.” Dạ Chu sợ cô hiểu lầm, vội vàng nói.
Đường Quả mỉm cười: “Biểu ca, không cần phải căng thẳng như vậy. Cho dù ngươi đổi ý thì ta cũng không thu hồi quyết định của mình đâu, Hôn ước giải trừ là chuyện cả nước đều biết, ta làm sao có thể lật lọng, tự tát vào mặt mình được?”
Dạ Chu vô cùng xấu hổ.
Ha ha…
“Biểu muội, có phải là muội giận ta không?” Dạ Chu hỏi thẳng.
Đường Quả lắc đầu: “Không có, ta giận ngươi làm gì?”
Dạ Chu cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, hắn không dám nhìn vào mắt cô, chỉ sợ ánh mắt ấy đong đầy một loại tình cảm mà hắn không thể nào đáp lại.
Nhưng thật ra chỉ cần nhìn lên thì hắn có thể phát hiện ra ánh mắt của Đường Quả u sâu không thấy đáy, không hề bận tâm, căn bản không có chút tình cảm nào.
“Muội không tức giận là được rồi, sau này ta sẽ không đi du ngoạn khắp nơi nữa, nếu muội bị bắt nạt thì nhớ đến tìm ta. Ta nhất định sẽ giúp muội trút giận, chỉ cần có Dạ Chu ta ở đây thì nhất định không để ai bắt nạt muội.”
Đường Quả chống cằm, khóe miệng hơi cong lên một chút, giọng nói đắc ý truyền đến: “Thật vậy sao?”
Dạ Chu gật đầu, nhìn thẳng vào cô, mạnh mẽ gật đầu: “Thật, ta có thể coi muội như muội muội để bảo vệ và che chở muội.”
Giữa hai người đã không còn hôn ước, Dạ Chu cũng không cần phải lảng tránh nữa, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Bao nhiêu năm qua, dù sao cũng là hắn nợ cô.
“Những lời hôm nay của biểu ca ta đã nhớ kĩ rồi.” Đường Quả cười híp mắt, cất hết mọi thứ đi: “Ta rất thích những món quà này, cảm ơn.”
Dạ Chu cảm thấy vô cùng vui vẻ, nghe thấy Đường Quả nói cảm ơn thì hơi ngại ngùng.
“Biểu muội không cần nói cảm ơn với ta, nên làm như vậy.”
Hắn không nhịn được nhìn Đường Quả thêm một cái. Biểu muội có dáng vẻ xinh đẹp, còn mơ hồ lộ ra vài phần diễm lệ, gương mặt lạnh lùng, không biết khi mặc chiếc áo tơ tằm này vào sẽ có phong thái như thế nào.