Phòng khách vô cùng yên tĩnh, Đường Quả nhận lấy hộp ngọc, mím môi cười nhẹ, trả lời một câu: “Được.”
Dạ Chu nhìn thấy nụ cười diễm lệ của cô thì ngẩn ra, biểu muội thực sự giống như hồi bé, xinh đẹp như vậy.
Nhớ đến những lời hỗn trướng trước đây từng nói, hắn vội vã quay đầu sang chỗ khác, không dám nói những câu bông đùa như thế nữa, sợ cô lại hiểu lầm.
Những người kia giống như bị hành động này của Dạ Chu làm cho sợ hãi, gương mặt ai cũng biến sắc.
“Mấy ngày nữa ở Bình thành sẽ có một cuộc thi chế tạo thuốc, Hoan Hoan có muốn tham gia không?”
“Người đứng đầu cuộc thi sẽ nhận được một lò luyện đan hàng đầu.”
Dạ Diễm lên tiếng hóa giải không khí bối rối.
Đường Hoan nghe thế thì hai mắt sáng lên, nàng ta nhớ kĩ lò luyện đan này kiếp trước đã bị Đường Quả đạt được. Tất cả mọi người đều nghĩ đó chỉ là một lò luyện đan cực phẩm, nhưng không biết thực ra đó là một thần khí được lưu truyền từ thời thượng cổ.
Có thể nói, kiếp trước tài luyện đan của Đường Quả vang danh thiên hạ cũng là nhờ một phần lớn tác dụng của lò luyện đan này.
Nàng ta đã có không gian luyện dược, muốn đan nào mà chẳng có? Nhưng mà đời trước Đường Quả đã tạo ra một bóng ma quá lớn trong tâm trí nàng ta. Nàng ta cũng muốn được như Đường Quả đời trước, đứng trước mặt bàn dân thiên hạ điều khiển lò luyện đan để điều chế ra những đan dược đáng hâm mộ.
Chỉ là tài năng luyện đan của nàng ta không tốt, cũng may còn có không gian luyện dược giúp đỡ, đến lúc đó nhất định sẽ thắng cuộc thi này một cách dễ dàng.
Lò luyện đan thần khí, cũng chính là cơ duyên của Đường Quả, nàng ta nhất định phải lấy được.
Những thứ tốt nhất phải thuộc về người có năng lực nhất, không phải sao?
“Tất nhiên ta muốn tham gia, cũng muốn được cùng những dược sư khác trao đổi kinh nghiệm, lúc bế quan cũng giảm thiểu nguy hiểm.”
Đường Hoan nói xong, ngoài Dạ Chu và Đường Quả thì những người khác đều gật đầu đồng ý.
“Nhị muội thì sao? Muội có tham gia không? Muội rất có thiên phú trong lĩnh vực chế thuốc. Những dịp như thế này chắc là muội cũng không vắng mặt đâu nhỉ?”
Đôi mắt Đường Hoan toát lên ý chí chiến đấu kiên cường, muốn đánh bại kẻ địch thì càng phải đánh vào điểm mạnh của đối phương, như thế sẽ càng trí mạng.
Nếu như là nguyên thân thì nhất định sẽ nói những lời tàn nhẫn, bảo nàng ta đừng đắc ý, gặp nhau ở cuộc thi, vân vân.
Nhưng lúc này Đường Quả chỉ nâng mắt lên: “Tất nhiên sẽ đi, ta rất có hứng thú với cuộc thi chế thuốc này.”
“Vừa hay ta đang thiếu một lò luyện đan, nếu như lò luyện đan kia tốt thì mang về dùng một chút cũng được.”
Thật là những lời phách lối!
Đường Hoan cảm thấy khó chịu, nói cứ như lò luyện đan đó là của đối phương vậy. Nàng ta âm thầm cười lạnh, cứ kiêu ngạo đi, đến lúc đó sẽ càng bị vả mặt đau hơn.
“Tài năng chế thuốc của nhị muội rất tốt, giành được vị trí thứ nhất cũng không có gì lạ.”
“Đại tỷ nói sai rồi, phải biết rằng ngoài kia núi cao còn có núi cao hơn, thiên phú tốt không có nghĩa là có thể đạt được hạng nhất.” Nói đến đây, Đường Quả quay đầu lại: “Nhưng mà, đại hội chế thuốc lần này, người đứng thứ nhất phải là ta.”
Đường Hoan á khẩu, Đường Hạo Huy không chịu được nữa, tại sao ông ta lại có một đứa con gái không biết trời cao đất rộng như thế này chứ, thật sự mất mặt.
Trong lòng Dạ Diễm, đây chỉ là một cô tiểu thư bất tài vô dụng, sao lại có thể kiêu ngạo như vậy chứ? Hoan Nhi nói thế chỉ là khách sáo, vậy mà nàng ta lại tưởng thật, vênh váo như vậy.
“Biểu muội, ta tin tưởng muội, muội nhất định sẽ đứng thứ nhất.”
Dạ Chu đột nhiên lên tiếng làm cho phòng khách lại nổi lên một trận gió rít. Vẻ mặt Đường Quả đầy ý cười, nhìn sang Dạ Chu, ừ một tiếng.
Dạ Chu biết mình làm đúng, trong lòng càng vui vẻ.
“Biểu ca luôn luôn ủng hộ muội.”
Ánh mắt Dạ Chu lóe lên như ánh sao, chói mắt đến cực điểm: “Biểu muội ưu tú nhất, cái lò luyện đan kia miễn cưỡng xứng với muội.”
Khóe miệng Đường Hoan hơi giật giật, đây là loại người gì vậy, không sợ đến lúc đó sẽ bị vả mặt sao?