Đường Quả trốn trong bóng tối, nhìn Trịnh Tụng hoàn toàn không nghi ngờ lai lịch của người phụ nữ vừa nhào vào phòng mình mà ngược lại còn mỉm cười ôm người đi vào.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, ác ý nồng đậm tỏa ra từ cơ thể làm cho hệ thống sợ hãi không dám nói gì.
Đường Quả đứng tại chỗ một lúc lâu, bùa ẩn thân này cô lấy được ở một thế giới huyền huyễn, hiệu quả thực tế tương đối dài.
Một khắc sau, cô nghe thấy tiếng hét thảm thiết của phụ nữ từ trong phòng vọng ra, nụ cười trên môi càng rõ ràng.
Cô hơi híp mắt, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với nguyên thân ở Hầu phủ. Người bên trong kêu thảm một tiếng, trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cảm giác này thật tốt.
Tâm trạng cô rất tốt, hệ thống có thể cảm giác được, thế nên nó lại lên tiếng: [Kí chủ, cô đã hết giận chưa?]
“Nghe thêm một chút.”
Lời này giống như đang nghe một vở kịch, làm cho người khác lạnh hết cả người.
Càng lúc càng nhiều tiếng kêu thảm thiết vọng ra ngoài, nhưng trong sân lại vô cùng yên tĩnh. Nơi này là Hầu gia cố tình xây dựng cho con trai, đứa con thứ hai này của ông ta không có thiên phú tu luyện, thế nên hầu gia quyết định để con trai mình sống vui vẻ suốt đời.
Lại qua một canh giờ nữa, tiếng kêu bên trong cũng nhỏ dần, Đường Quả lúc này mới rời khỏi Hầu phủ.
Vừa ra khỏi Hầu phủ đã nhìn thấy Dạ Chu.
Mặc dù trên người cô vẫn còn bùa ẩn thân, nhưng Đường Quả có thể chắc chắn Dạ Chu đã nhìn thấy mình.
Cô cũng không ngạc nhiên, thực lực của Dạ Chu rất mạnh.
“Đã trễ thế rồi mà biểu muội còn đi lung tung thế này, nhỡ đâu xảy ra chuyện không may thì phải làm sao?” Dạ Chu bước lên phía trước, giống như không biết chuyện gì, nắm lấy tay Đường Quả. Một giây tiếp theo, khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi.
Đường Quả chăm chú liếc nhìn, đây chẳng phải là tiểu viện của cô sao?
Dạ Chu chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà thực lực lại sâu không lường được, không hổ là một kẻ cuồng tu luyện.
“Biểu ca, huynh có thể buông tay ta ra được chưa?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, cha ta đã cảnh cáo ta rồi, không được để nam nhân xa lạ đến đây.” Đường Quả tủm tỉm nói.
Dưới ánh trăng, áo choàng đỏ càng làm Dạ Chu thêm tuấn mỹ, trên mặt hắn còn mang theo chút ý cười, không giống dáng vẻ ngốc nghếch ban ngày, lúc này càng thêm yêu dị.
Đường Quả nói xong hắn cũng không chịu buông tay mà trái lại còn nắm chặt hơn, thận trọng nói: “Biểu muội, ta có thể nắm tay muội thêm lần nữa không?”
Đường Quả sửng sốt, sau đó bật cười: “Biểu ca, đừng đùa nữa. Tu vi của huynh không thấp hơn mấy người ẩn giới, rất có tiền đồ, huynh nắm tay ta làm gì?”
“Biểu muội, muội hiểu mà.”
Ánh mắt Dạ Chu vô cùng nghiêm túc, trên đường đến Hầu phủ hắn đã suy nghĩ rất cẩn thận. Hắn thích cô, thích tiểu cô nương kiêu ngạo điên cuồng này.
Khi biết Đường gia muốn gả cô cho nhị công tử Hầu phủ, trong lòng hắn tức giận đến mức muốn giết người.
Vào giây phút đó, hắn không thể che giấu được con người thật ẩn giấu dưới lớp vỏ bề ngoài của mình, muốn phơi bày hết ra.
Nhìn thấy Đường Quả ném dì Lâu vào nhà Trịnh Tụng, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái, chỉ muốn tự tay làm việc này.
Người này tính kế biểu muội, nhất định phải bị giáo huấn.
“Ý biểu ca là, huynh hối hận?”
Dạ Chu gật đầu: “Hối hận.”
“Huynh có nhớ trước đây lúc ta quyết định từ hôn đã nói gì với huynh không?”
Dạ Chu mím môi, ánh mắt lộ ra vài phần tủi thân, “Biểu muội… Có thể quên đi không?”
“Ta ghi thù!”
“Ta là một người nói lời giữ lời.”
“Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, cho dù có mọc tốt thế nào cũng không ăn.”
“Quả Nhi.”
Dạ Chu nhìn Đường Quả, ánh mắt vô cùng trông mong và đáng thương, giống như cô không cho hắn cơ hội thì cô là kẻ xấu, nhưng vẫn không thể lay chuyển được Đường Quả.