Dạ Chu ngồi trong sân cả đêm cũng không có ý định rời đi, xem ra muốn đợi Đường Quả thức dậy.
Nhưng Đường Quả còn chưa dậy thì Đường phủ đã náo loạn.
Nguyên nhân là dì Lâu mất tích, Đường Hoan dẫn theo một nhóm người lục tung cả Đường phủ, bây giờ tìm đến tiểu viện của Đường Quả.
Đường Hoan không khách khí chút nào, trực tiếp đẩy cửa ra, nhìn thấy Dạ Chu đang ngồi trên ghế đá.
Dạ Chu nhướn mày: “Cút ra ngoài!”
Đường Hoan mím môi, bình tĩnh nhìn Dạ Chu, hình như đang hoài nghi chuyện dì Lâu mất tích có liên quan gì đến Dạ Chu không.
“Tiểu vương gia, nương của ta mất tích, bây giờ chỉ còn tiểu viện của nhị muội là chưa lục soát, xin tiểu vương gia đừng làm khó dễ.”
“Bản vương nói, cút ra ngoài, đừng quấy rầy biểu muội.” Dạ Chu ngăn cản Đường Hoan, cười nhạo: “Bản vương không ngờ tìm một thị thiếp mà có thể khoa trương đến thế. Sáng sớm, để tìm một thị thiếp mà có thể xông thẳng vào tiểu viện của tiểu thư.”
Sắc mặt Đường Hoan vô cùng khó coi, đây là nương của nàng ta, đừng nói là tiểu thư, cho dù là thiên vương lão tử thì nàng ta cũng lục soát.
“Tiểu vương gia, xin nhường một chút, để nhị muội ra ngoài. Nương đối với ta vô cùng quan trọng.”
“Thế thì liên quan gì đến bản vương và biểu muội?” Dạ Chu hừ lạnh một tiếng, ta không cho thì ngươi có thể làm gì.
Đường Hoan vô cùng sốt ruột, thực sự không đối phó được Dạ Chu.
“Vậy thì ta sẽ chờ ở đây, chờ nhị muội thức dậy thì sẽ lục soát. Tiểu vương gia, ngài đã hài lòng chưa?” Ánh mắt Đường Hoan vô cùng lạnh lùng, xem ra vô cùng căm hận Dạ Chu.
Nàng ta ra lệnh cho những người khác đi tìm các nơi còn lại, còn mình thì đứng chờ ở sân. Dạ Chu tai mắt tinh tường, nghe thấy Đường Hoan gọi người bao vây xung quanh, dường như đã chắc chắn biểu muội hắn dùng thuật ẩn thân giấu người đi.
Dạ Chu cười nhạo, cái đồ bỏ đi dì Lâu kia không biết có còn sống hay không. Những người phụ nữ rơi vào tay Trịnh Lâu không có mấy người có kết cục tốt.
“Vậy ngươi cứ chờ đi.”
Dạ Chu rót cho mình một ly trà, uống một ngụm. Lạnh quá, vẫn là nhiệt độ lúc hôm qua biểu muội mang ra tốt nhất.
Hắn chuyển bàn ghế đến trước cửa phòng Đường Quả, nghiễm nhiên như thể hắn là thần giữ cửa, không ai có thể bước vào.
“Các người đừng làm phiền biểu muội.”
Đường Hoan tức giận: “Tiểu vương gia làm thế này không sợ phá hủy thanh danh của nhị muội sao? Trong nhà đã bàn bạc chuyện hôn nhân cho nhị muội rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Dạ Chu lập tức giận dữ, ánh mắt trở nên lạnh lùng, gương mặt dữ tợn: “Biểu muội là của ta, các người ai dám bàn chuyện hôn nhân cho muội ấy, bản vương sẽ cho các ngươi biết tay. Ngươi đi nói cho Đường Hạo Huy biết, đừng bắt nạt biểu muội của bản vương, cũng không được phép mai mối cho muội ấy nữa. Quan tâm gì đến thanh danh, dù sao thì sớm muộn gì biểu muội cũng sẽ gả cho ta, ta không để ý.”
Đường Hoan không dám tin nhìn Dạ Chu, hắn nói cái gì?
Ý của hắn là hắn thích Đường Quả?
Nàng ta nhớ rõ kiếp trước Dạ Chu cũng không vì Đường Quả mà dừng lại, một lòng tu luyện, lúc nào cũng là Đường Quả đuổi theo bước chân Dạ Chu.
Chẳng lẽ sau khi trọng sinh thay đổi rất nhiều chuyện nên khiến quỹ đạo chênh lệch?
Nàng ta đã điều tra, lần trước lúc gặp phải yêu thú là Đường Quả và Dạ Chu cùng nhau trở về. Nếu như lúc đó nàng ta đưa cả Đường Quả đi thì chắc hai người này cũng không gặp nhau, sau đó cũng không xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy.
Nghĩ đến đây, Đường Hoan vô cùng hối hận.
“Ý của tiểu vương gia là gì? Không phải hai người đã hủy bỏ hôn ước rồi sao?” Đường Hoan chưa từ bỏ ý định: “Ý ngài là ngài thích nhị muội?”
“Làm sao? Không thể? Bản vương thích biểu muội, chẳng lẽ ngươi muốn quản chuyện này?”