“Có nghe nói không? Đại tổng quản bên cạnh Dạ Hoàng trở thành người đàn ông bình thường rồi.”
“Hả? Có chuyện này sao?”
“Đúng vậy, tôi có một thân thích trong hoàng cung làm chuyện này. Nghe nói vị đại tổng quản này là một người đàn ông bình thường. Vào cung làm đại tổng quản là do anh ta chủ động. Lúc còn trẻ giúp Dạ Hoàng đỡ một dao, bị thương ở chỗ đó nên buộc lòng phải làm vậy.”
“Sao tôi không thể tin nổi vậy, thứ đã cắt mất mà còn có thể dài ra ư? Ai lại có bản lĩnh này chứ?”
“Ha ha, các người hỏi đúng người rồi. Người có bản lĩnh này, các người đều nghe nói rồi, khoảng thời gian trước đây có tin đồn liên quan cô ấy tới bây giờ vẫn chưa tan.”
“Nói mau nói mau, cậu đừng thừa nước đục thả câu nữa.”
“Cô ấy là – con gái trưởng của nhà họ Đường, Đường Quả. Tin này tuyệt đối chính xác. Nếu các người nghi ngờ, bản thân đi xác nhận đi. Đại tổng quản nay không phải là đại tổng quản, được Dạ Hoàng ban cho tước vị, có đất phong, còn được phép ở lại hoàng cung, có thể lên triều làm việc.”
Lời vừa nói ra thì mọi người đều ngạc nhiên.
Con gái trưởng của nhà họ Đường quả thật có bản lĩnh này ư?
Đồng thời nhận được tin này còn có Hầu phủ. Hầu phủ ngay khi nhận được tin thì Đường Hoan, Đường Hạo Huy cũng nhận được.
Đươg nhiên tâm trạng hai người không tốt lắm. Đường Quả rõ ràng có cách nhưng lại không biểu hiện ra ngoài trước.
Lúc này, mọi người đều bất giác nhớ tới câu nói Đường Quả nói ở cửa lớn của nhà họ Đường. Hầu Phủ đã đắc tội cô, từ nay cô không nhận chuyện liên quan tới Hầu phủ.
Thế là, họ âm thầm thắp ngọn nến cho Hầu phủ. Xui thật, người bị các người đắc tội, con gái trưởng của nhà họ Đường không phải là người dễ sống cùng.
“Hầu gia, chuyện này phải tính sao đây? Bây giờ đã xác nhận nguyên vương hồi phục rồi, nếu không thì Dạ Hoàng bệ hạ sao lại ban tặng phong đất cho cô ta. Nghe nói lúc đầu người phụ nữ đó luôn si mê đợi chờ nguyên vương. Qua một thời gian lại kết hôn với nguyên vương.
Nếu không phải hồi phục, họ sẽ kết hôn sao? Nghĩ cũng không thể nào.
“Để tôi nghĩ lại xem.”
“Hầu gia, chuyện này còn cần phải nghĩ sao? Bất kể thế nào thì phải nhờ Đường Quả ra tay, Tụng Nhi chúng ta đủ khổ rồi, làm cách nào cũng phải chữa khỏi cho cậu ta.”
Hầu gia rất khó xử. Người kia không dễ thuyết phục, còn nhiều người bảo vệ hộ tống như vậy, đắc tội không được, lúc trước ông ta còn tưởng như vậy, cho nên mới đồng ý tính toán của Đường Hạo Huy, ai ngờ sẽ như vậy.
Tự ông ta đào hố chôn mình rồi.
“Vậy bà đi hỏi thăm Đường Hạo Huy thử xem.”
Hầu phu nhân vui mừng khôn xiết nên vội đồng ý.
“Vi đại ca, chúc mừng nha. Thì ra còn có người si tình chờ huynh như vậy.”
Đường Quả bất ngờ, người phụ nữ kia thật đúng là si tình. Cũng may cuối cùng cũng đợi được, coi như chuyện đáng mừng.
Vi Nguyên rất cảm kích Đường Quả. Hắn ta cũng không ngờ có ngày hôm nay. Hắn ta không nói lời cảm kích dư thừa, chỉ ghi nhớ chuyện này trong lòng.
“Đường muội tử, từ nay ai dám ức hiếp muội, cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ ra mặt thay muội.”
“Vi đại ca, đây là nhiệm vụ của ta, phiền huynh đừng quá nhiệt tình.” Dạ Chu không làm thì ai tới bảo vệ em họ? Bên cạnh em họ chỉ có thể có một mình hắn.
Cho dù em họ không đồng ý ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có thể là một mình hắn thôi.
Vi Nguyên cười ha ha, không để ý lời Dạ Chu nói. Hắn ta lên tiếng: “Vậy ngươi cố gắng nha.”
Theo hắn ta thấy, còn xa lắm!
“Cô Đường, bên ngoài truyền tin tới, nói Đường gia chủ muốn gặp cô.”
Nhiều người đang nói như vậy, nghe người trong cung báo lại, Đường Hạo Huy muốn gặp Đường Quả thì cảm thấy cạn lời.
Họ đều không lên tiếng, chờ Đường Quả quyết định.
“Bỏ đi thì được, sau này chuyện liên quan Đường Hạo Huy thì không cần tới báo.”
Người trong cung nhận lệnh, không bao lâu, hắn ta quay lại, lần này lại nói là Bạc Vân Tư tới.