Sau khi tan học, bạn học trong lớp thấy Đường Quả gần như thật sự không có tâm lý bóng ma, liền bắt đầu hỏi cô là chuyện như thế nào.
Đường Quả ăn ngay nói thật, nói bản thân đang đi trên đường, không biết bị ai đụng một cái, sau đó thì có một kẻ điên xông tới tạt axit vào cô.
“Sau khi tạt xong, đối phương mới nói anh ta nhận sai người rồi.” Khóe miệng Đường Quả nhếch lên sự chế nhạo nhàn nhạt, “Cho nên tôi đây là vô duyên vô cớ gặp tai nạn, còn về người đụng phải tôi kia, cô ta quá nhanh tôi không nhìn rõ, không biết cô ta có mâu thuẫn gì với nam sinh này.”
“Nam sinh kia là người của trường nào, sẽ không phải của Nhất Trung chúng ta chứ?”
Trong lòng Đường Quả cười thầm, cô biết những bạn học này sẽ không khiến cô thất vọng.
“Của Nhị Trung, tên Mã Mậu, con trai duy nhất của nhà họ Mã.” Nói tới đây ánh mắt cô ảm đạm xuống, “Không trêu chọc nổi, nếu không tôi thế nào cũng phải đưa cậu ta vào nhà giam.”
Tính cách này phù hợp với nguyên thần, đối với người trêu chọc cô ấy, trước giờ cô ấy đều sẽ không giơ cao đánh khẽ, Đường Quả vẫn luôn là một hoa hậu giảng đường với tính cách hơi bá đạo một chút ở Nhất Trung. Cũng chính là tính cách thế này, mới khiến nhiều người mê muội cô như vậy.
Nghe thấy là Mã Mậu, mọi người không dám hỏi nhiều, đó quả thực là loại người không thể trêu chọc nổi.
Một nam sinh vốn đang nằm sấp ngủ gật trong góc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Quả, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Đường Quả.
Đường Quả mỉm cười với cậu, “Nhìn gì mà nhìn, chưa từng nhìn qua người xấu xí sao?”
Nam sinh nhíu mày, không nói gì, Đường Quả lại bước tới, khoanh tay lại, lông mày hơi nhướng lên, cúi người xuống, “Không phải cậu vẫn luôn nói thành tích của mình không tốt, không xứng với tôi sao? Bây giờ tôi bị hủy dung nhan rồi, thành tích cậu không tốt, đúng lúc mọi người đều có khuyết điểm, có muốn kết thành một đôi không?
Nam sinh này tên Ngụy Việt, là người nguyên thân thích, nguyên thân đã từng tỏ tình, có điều đối phương không trả lời, cậu gần như không giao lưu với người trong lớp.
Gia thế Ngụy Việt không tệ, nhưng từ nhỏ không có mẹ, mẹ cậu vừa mất cha cậu liền đón con riêng về, làm cho người đã từng là thiên tài thần đồng trở thành học tra như bây giờ, còn là một tên côn đồ có tiếng ở Nhất Trung, cũng gọi là đại ca trường Nhất Trung.
Cùng với đại ca Mã Mậu trường Nhị Trung là kẻ thù không đội trời chung, tại sao là kẻ thù không đội trời chung chứ, nói ra thì có một chút cẩu huyết.
Người phụ nữ cha Ngụy dẫn về kia, cũng chính là mẹ của đứa con riêng họ Mã, người phụ nữ này trùng hợp là em gái của cha Mã Mậu, cũng chính là cô nhỏ của Mã Mậu, có thể không cẩu huyết sao?
Trong lớp rất yên tĩnh, họ thật sự đổ mồ hôi vì hoa hậu giảng đường Đường một phen, cho dù là trước đây hay là bây giờ, hoa hậu giảng đường Đường đều là người họ khâm phục.
Ngụy Việt này chính là người hung dữ giống như Mã Mậu vậy, bây giờ mặt đã bị hủy dung nhan rồi, còn dám đi trêu chọc cậu, còn nói gì mà kết thành một đôi.
Ngụy Việt liếc nhìn Đường Quả thật sâu, trong lòng cậu nhận định người phụ nữ này sau khi bị hủy dung nhan thì không quá bình thường.
Cho nên cậu tra trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ tiếp, đủ ý cũng không để ý Đường Quả chút nào.
Đường Quả không rời đi, ngược lại ngồi xuống bên cạnh cậu, đẩy cậu, “Thế nào, cậu là ghét bỏ sao? Tốt xấu gì cũng còn nửa bên mặt có thể ngắm, không phải giống như sau khi tắt đèn sao?”
Bạn học lớp 10A3: “.....” Hoa hậu giảng đường càng ngày càng lớn gan rồi.
Kỷ Tiểu Tư đầu tiên là có chút sợ hãi, sau đó lại vui mừng, bây giờ nhìn thấy Đường Quả vẫn sáng chói rực rỡ như vậy, thậm chí bị hủy dung nhan còn khiến người khác không nhìn thấy, trong lòng không phải tư vị.
Cô ta có khuôn mặt hơi giống, nhưng phong thái trên người Đường Quả là như thế nào cũng không học được.
Về phương diện này, chút áy náy trong lòng cô ta cũng tiêu tan gần hết rồi.
Người ta còn là tiểu thư nhà họ Đường, không phải chỉ là bị hủy dung nhan sao, còn không phải sống thật tốt, trong nhà có tiền như thế.
Nếu như Đường Quả biết điều cô ta nghĩ, nhất định sẽ bất chấp hình tượng mà mắng một câu: mmp cô đi mà thật tốt.