Khi thấy Kỷ Tiểu Tư đã đập trứng ra, Đường Quả cũng hơi sững sờ.
Chẳng lẽ cô ta là đồ ngu thật à, tất cả mọi người đều đã nói trứng bị hỏng rồi, tại sao còn thêm cái bước đập vỡ ra này làm gì chứ.
Hệ thống: [Có lẽ đã quen chiếm lợi, cho rằng hỏng cũng là đồ tốt.]
"Hửm?"
Đường Quả có chút không nhịn được, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ, mà biểu cảm của Ngụy Việt ngồi cùng bàn với cô cũng hơi một lời khó nói hết.
Từ góc độ này của cậu, chỉ thấy dáng vẻ Đường Quả một tay chống cằm, nhắm mắt cười khúc khích, giống như đang có một giấc mơ đẹp. Đường Quả cảm nhận được ánh mắt của cậu, đột nhiên mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Cậu đang nhìn tôi à?" Đường Quả vẫn cười, tiến lại gần, "Cậu thầm mến tôi à?"
Ngụy Việt: ". . . . . ."
"Không thể nào." Ngụy Việt bắt gặp đôi mắt xinh đẹp kia, liền nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, "Cậu đừng có mà suy nghĩ lung tung, nếu không tớ sẽ nghĩ cậu mắc chứng ảo tưởng đấy."
"Nhất định là cậu thầm mến tôi."
Ngụy Việt: ". . . . . ."
"Cậu không thừa nhận cũng không sao, tôi biết là được."
Đường Quả ngồi thẳng người, ánh mắt lướt qua chỗ ngồi trống trơn của Kỷ Tiểu Tư, bây giờ đang là buổi trưa, nhà Kỷ Tiểu Tư cách đây không xa, đi mất khoảng mười phút. Gia cảnh nhà cô ta không giàu có, hàng ngày đều về nhà ăn.
Bởi vì vừa rồi lướt nhóm chat, lại nhìn thấy hành động ngu xuẩn của Kỷ Tiểu Tư trong nhóm, cô mừng vì mình không đi cantin.
Khiến cô thấy kỳ lạ là, Ngụy Việt vừa tan lớp thì sẽ lập tức rời khỏi chỗ ngồi nay lại không rời đi.
[Ký chủ, nếu người ta đã không có ý gì với cô, thì cô bỏ qua cho cậu ta lần này đi, coi như làm chuyện tốt.]
Đường Quả mỉm cười: "Ngươi không hiểu, cậu ta thật sự thầm mến tôi."
[Thật sao?] Hệ thống không chắc lắm, quét Ngụy Việt từ trên xuống dưới, vẫn không nhìn ra cái gì.
"Không tin à?"
Hệ thống không nói gì, nó quả thật không tin, nhịp tim Ngụy Việt bình thường, cậu ta nhìn Ký chủ nhà nó cũng không lộ ra vẻ mặt khác lạ nào, không giống là thích Ký chủ.
"Vậy để ta mở rộng tầm mắt cho ngươi."
Hệ thống âm thầm rét run, chẳng lẽ Ký chủ muốn làm chuyện xấu?
Đường Quả nói xong thì cũng nằm úp sấp trên mặt bàn, giả vờ như buồn ngủ, nụ cười rạng rỡ trước đó cũng dập tắt, ngược lại sắc mặt hơi tái nhợt.
Một loạt thao tác này làm hệ thống sợ ngây người, Ký chủ muốn làm gì vậy, khiến sắc mặt mình trở nên tái nhợt, dáng vẻ như rất khó chịu, chẳng lẽ cô cho rằng cây cọc gỗ Ngụy Việt này sẽ đến an ủi cô vài câu à?
Cho dù an ủi cô, cũng đâu có nghĩa là thầm mến cô.
Hệ thống không nói gì, bày tỏ tiếp tục theo dõi.
Ngụy Việt thấy hơi kỳ quái, nữ sinh vừa rồi còn đang cười hì hì sao đột nhiên lại ngủ gục trên bàn, nhưng mà cậu cũng không quan tâm. Đứng dậy định đi ra ngoài, có quỷ mới biết nguyên nhân tại sao gần đây sau khi tan lớp cậu không trực tiếp ra khỏi phòng học, đơn giản là không giải thích được.
Cậu sải bước ra khỏi lớp, giống như trước đây.
Hệ thống: [Ký chủ, tôi cho rằng lần này cô phán đoán. . . . .]Hai chữ "Sai rồi" còn chưa nói hết, nó đã thấy Ngụy Việt nhanh chóng quay lại, đi tới trước mặt Đường Quả nhìn một lát.
Hệ thống: Nó lựa chọn không nói gì cả, nó thật sự không hiểu loại nội tâm phức tạp này của con người.
"Này. . . . . ." Ngụy Việt đẩy Đường Quả một cái, "Không ăn à? Học sinh giỏi không ăn trưa thì buổi chiều không có sức học đâu."
Hệ thống: Bình tĩnh! Đây chắc chắn không phải Ngụy Việt, cậu ta bị ma nhập.
Đường Quả khẽ ngẩng đầu lên, gương mặt hơi tái nhợt hiện lên nụ cười, "Cậu thầm mến tôi, tôi đoán đúng rồi."
Ngụy Việt định cất bước rời đi, cuối cùng vẫn không nhúc nhích, lông mày nhíu như muốn kẹp chết ruồi, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, cậu hít sâu một hơi không thèm so đo với cái người mắc chứng ảo tưởng này.