[Margaret]: Cám ơn hoa hậ giảng đường đã nhắc nhở, là do tôi không nghĩ tới.
[Emanuel]: Hoa hậu giảng đường, dụng cụ phẫu thuật thẩm mỹ mà tôi đưa có vấn đề gì không?
Emanuel nghĩ lại thì thấy hơi sợ, rất hối hận vì sợ xảy ra chuyện gì, mặc dù anh ta không biết nhân quả là gì. Nhưng bởi vì công nghệ tiên tiến đã rơi vào một số nền văn minh lạc hậu, rất có thể sẽ xuất hiện những hậu quả khó mà xoay chuyển được.
Lúc trước loại chuyện này đã từng xảy ra, dẫn đến sự phát triển nhanh chóng của nền văn minh đó, một món đồ thất lạc của một vị diện Tinh tế nào đó cuối cùng cũng bị nền văn minh đó nuốt chửng, có thể nói là một thảm kịch. Nền văn minh lạc hậu đó chính là nhờ sự phát triển của công nghệ tiên tiến, cuối cùng là lợi dụng sản phẩm công nghệ đó để tìm ra sự tồn tại của các vì sao.
Lỡ như chủng tộc của Kỷ Tiểu Tư ở cái vị diện này cũng rất thông minh, chẳng phải anh ta sẽ mang đến nguy hiểm cho vị diện Tinh tế của họ sao?
[Hoa Hậu Học Đường]: Một bộ dụng cụ phẫu thuật thẩm mỹ mà thôi, vấn đề không lớn, sau này đừng cung cấp cho họ những sản phẩm công nghệ vượt trội so với kỹ thuật của họ là được rồi. Cô ấy là một người bình thường, không hiểu nhân quả, đừng đưa đồ bậy bạ.
Emmanuel thở phào nhẹ nhõm, sau này bớt giao dịch với Kỷ Tiểu Tư, trông cô ta rất không đáng tin cậy.
Trước khi thoát nhóm chat trao đổi vị diện, Đường Quả còn yêu cầu hệ thống xóa lịch sử trò chuyện, người trong nhóm cũng quá quen với điều này, Hoa hậu học đường là trưởng nhóm, chẳng lẽ không thể xóa lịch sử trò chuyện sao?
Đường Quả liếc nhìn vị diện của Kỷ Tiểu Tư, nhìn thấy sự phấn khích và kích động ẩn trong mắt của Kỷ Tiểu Tư, cô mỉm cười.
[Ký chủ, cô có viên đan dược thông minh tuyệt đỉnh đó khi nào vậy? Sẽ không lừa cô đó chứ?]
"Quả thật là một viên đan dược có thể làm cho đầu óc của con người trở nên thông minh."
[Sao tôi có thể tin cô lại tốt bụng như vậy chứ?]
"Vốn dĩ đã không có tốt bụng như vậy."
[Ký chủ, tôi muốn biết.]
"Lại nhìn đi, vở kịch chẳng có ý nghĩ gì cả."
Hệ thống cạn lời, [Ký chủ, cô có phát hiện ra không, năng lực của ta càng ngày càng mạnh. Kí chủ, tôi hi vọng ngươi ở mỗi thế giới đều có thể vui vẻ, như vậy ta có thể thăng cấp nhanh hơn.]
Hệ thống không có ý định che giấu bí mật này, cũng không phải là gì chuyện xấu, nó cam đoan sau khi ký chủ biết được thì sẽ giúp nó thăng cấp nhanh chóng, dù sao bọn họ cũng là đồng đội, không phải sao?
"Ồ? Ta vui vẻ thì sẽ có lợi cho ngươi?"
[Đúng vậy, đúng vậy, chính là do ở mấy cái thế giới này cô rất vui vẻ, cho nên tôi đã được thăng cấp, năng lượng cũng tăng lên vô cùng nhanh, sau này tôi có thể giúp cô rồi.]
Đường Quả gật đầu, "Chẳng trách, ngươi sẽ bán manh, mà không phải cảnh cáo ta sẽ bị xóa bỏ.”
Hệ thống: Cô sợ cái con chó í.
Tiết học cuối cùng buổi sáng, nửa tiết sai cô giáo Nhậm phát đề để bọn họ tự luyện tập. Mười phút trước khi hết tiết, bạn cùng bàn Ngụyy Việt của Đường Quả đã lẻn ra khỏi lớp.
Giáo viên ngồi trên bục giảng chỉ liếc mắt một cái, cũng không quan tâm, hiển nhiên đã quá quen với hành vi này của Ngụy Việt, chỉ cần không ảnh hưởng đến học sinh khác là được.
Mười phút sau, hết tiết.
Kỷ Tiểu Tư đi đến trước mặt Phó Trác Thư, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Trác Thư, chúng ta cùng nhau đến căn tin nhé?"
Phó Trác Thư- không trả lời như mọi khi, ngược lại cậu ta lại nhìn qua Đường Quả đang cách mình hai ghế, "Bạn học Đường Quả, có muốn đi cùng nhau không?"
Cậu ta không để ý thấy vẻ mặt của Kỷ Tiểu Tư hơi cứng lại, khi cô ta cúi đầu xuống thì biểu cảm của cô ấy đã đến mức điên cuồng, khi ngẩng đầu lên thì lại là cô gái đang nở một nụ cười ngọt ngào.
“Không, bạn trai của tôi đã mua cơm cho tôi rồi.” Đường Quả mỉm cười nhìn Ngụy Việt người đã đi đến cửa lớp, trong tay cầm rất nhiều hộp cơm. Khi Ngụy Việt nghe cái câu bạn trai kia thì suýt chút nữa cậu đã trượt ngã rồi.
Thật sự đã gặp quỷ mà, sao cậu lại muốn trốn tiết đi để mua cơm chứ?