“Lại nói cho các em thêm một tin tốt, môn ngữ văn của bạn học Đường Quả chỉ bị trừ một điểm.”
Chủ nhiệm lớp vô cùng kích động, tất cả đều nghĩ lần này Đường Quả chắc chắn sẽ không có được thành tích tốt. Nhưng thật không ngờ, kết quả này của cô làm mọi người vô cùng bất ngờ.
Vô cùng chuyên tâm.
Đây có phải là biến đau thương thành hành động trong truyền thuyết?
Thế là bọn họ đều vô cùng ăn ý. Cho dù Đường Quả có làm cái gì đi nữa, chỉ cần không phạm pháp, không tụt giảm thành tích học tập thì cô có thích Ngụy Việt, có tình cảm với Ngụy Việt thì cũng kệ cô.
Theo cách nghĩ này, ấn tượng của mọi người đối với cậu học sinh kém Ngụy Việt đã tốt hơn rất nhiều.
Kỷ Tiểu Tư túm chặt lấy bắp đùi, hai mắt trợn trừng không thể tin được, Đường Quả chỉ bị trừ một điểm… Còn là trừ điểm ngữ văn, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được là trừ điểm phần viết.
Nhưng mà cái này cũng chẳng khác gì là đạt được điểm tuyệt đối cả.
Phó Trác Thư cũng cảm thấy kỳ quái, ánh mắt không rời khỏi người Đường Quả, cô gái này đúng là khiến người khác bất ngờ.
Không cần ngoại hình xinh đẹp vẫn có thể có ánh hào quang sáng chói. Có cô ở đây, mọi ánh mắt đều bị cô thu hút.
Phó Trác Thư thu hồi đường nhìn, không khỏi đè nén trái tim, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đau khổ. Cậu ta không thể không thừa nhận, người mà cậu ta chú ý ngay từ đầu là cô, chỉ là lúc trước không rõ ràng.
Hôm nay… đã hiểu rồi, nhưng vẫn không có cơ hội.
Trong mắt cô chỉ có Ngụy Việt.
“Này, bạn trai, thành tích của cậu tệ thật đấy.”
Đường Quả nhìn qua bài thi của Ngụy Việt, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Ngụy Việt chắc là còn không thèm đọc câu hỏi, tùy ý viết loạn. Tất nhiên thành tích cũng đứng thứ nhất từ dưới lên.
“Nhưng mà như thế rất xứng với tôi, một người đứng đầu bảng, một người đứng cuối bảng, hai người có quan hệ bạn trai bạn gái, nghĩ lại cũng thấy hơi xúc động.”
Ngụy Việt: “…” Con gái bây giờ đều suy nghĩ như vậy à?
Kỷ Tiểu Tư đau đớn nắm lấy tóc. Đột nhiên cô ta cảm thấy có gì không đúng, dùng sức kéo một cái thật mạnh. Sau đó, cô ta cảm thấy trên tay mình có một nhúm lông mềm, vừa lôi xuống thì thấy mà một lọn tóc, Kỷ Tiểu Tư lập tức choáng váng.
“Tiểu Tư, cậu rụng tóc?”
“Không phải, Tiểu Tư, tóc trên đỉnh đầu cậu rụng hết rồi.”
Bạn cùng bàn vội vàng lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa cho Kỷ Tiểu Tư, Kỷ Tiểu Tư nhìn vào gương một cái, sau đó…!
“A___”
Kỷ Tiểu Tư hét lên một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Các bạn học trong lớp nhanh chóng nhìn thấy đỉnh đầu của Kỷ Tiểu Tư, Kỷ Tiểu Tư phản ứng kịp, vội vàng lấy tay che đầu.
Kết quả là vừa mới chạm vào chỗ tóc trên mặt thì số tóc còn lại trên đỉnh đầu cũng bắt đầu rơi xuống.
Cái trán trống trơn lộ ra, làm mọi người muốn cười nhưng lại không dám cười.
Giáo viên chủ nhiệm: “…” Xem ra gần đây Kỷ Tiểu Tư thực sự rất chăm chỉ, những học sinh như thế này không nhiều lắm.
“Thầy giáo, em… Em muốn đi trước.”
Kỷ Tiểu Tư cố gắng không khóc, cũng không quan tâm đến ánh mắt của những người khác.
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu: “Đi đi, gần đây em vất vả rồi, mau đến bệnh viện xem có chuyện gì không.”
Kỷ Tiểu Tư gật đầu lia lịa, ôm cặp sách chạy ra ngoài. Cô ta hoảng loạn đến mức còn quên chào Phó Trác Thư.
Chờ Kỷ Tiểu Tư đi rồi, cả lớp mới cười ồ lên.
Giáo viên chủ nghiêm nghiêm túc gõ bàn một cái: “Bạn học Kỷ Tiểu Tư chăm chỉ học hành mới bị như thế, tại sao các em có thể cười nhạo sự cố gắng của bạn ấy được?”
Mọi người không cười nữa.
Nhưng mọi người vẫn nghe được một tiếng cười chế nhạo trầm thấp. Cả lớp lặng lẽ nhìn về phía Đường Quả, hoa hậu giảng đường đang cười, chủ nhiệm, thầy không thấy sao?
Giáo viên chủ nhiệm: “…” Tôi lựa chọn không nhìn thấy, làm sao có thể mắng học sinh đứng đầu bảng được?
Còn nữa, Đường Quả học còn giỏi hơn, cả năm đứng đầu bảng mà cũng không bị rụng tóc.