Kỳ thi cuối kỳ lại tới rồi, Kỷ Tiểu Tử bước vào phòng thi vô cùng tự tin.
Lần này Đường Quả là ở vị trí đầu tiên, Phó Trác Thư là ở vị trí phía sau cô.
Nếu như là Đường Quả duy trì vị trí nhất khối, vậy thì Phó Trác Thư chính là theo đuổi không tha, nhưng cậu ta và Đường Quả vẫn là có khoảng cách. Cậu ta là thông minh vượt trội, cũng chưa từng mắc phải sai lầm, chỉ có trình độ ngữ văn mới là điểm trừ tình bạn.
“Thi thuận lợi.” Lúc đi qua Đường Quả, cậu ta vẫn là không nhịn được nhỏ giọng nói một câu.
Đường Quả chỉ cười nói, “Được thôi.”
“Hy vọng lần này cậu sẽ không bị tôi vượt qua.”
Khóe miệng Đường Quả cong lên, “Cậu sẽ không có cơ hội này.”
Đường Quả quay đầu nhìn chằm chằm vị trí số hai, nheo mắt, cô cho rằng vị trí này là của bạn trai cô thì sẽ càng hoàn hảo hơn. Quay đầu nói với bạn trai, hỏi cậu có tự tin giành lấy vị trí số hai không.
Cuộc thi rất thuận lợi, Đường Quả ra khỏi phòng thi rất sớm, sau đó đi tới cửa phòng thi của Ngụy Việt. Giáo viên giám thị thỉnh thoảng đi ngang qua cũng không bất ngờ, hai người này nói bạn bè nhưng có giấy thông hành.
Buổi đầu tiên là thi ngữ văn, Ngụy Việt gần như dùng hết thời gian.
Đợi ra khỏi phòng thi, trên trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi mặc dù đây ngày đông lạnh. Đường Quả lấy khăn giấy ra đưa cho cậu, nếu không phải bởi vì nơi này là trường học, sợ ảnh hưởng không tốt, thì cô rất vui vẻ giúp bạn trai lau mồ hôi vân vân.
“Thi thế nào?” Đường Quả cười híp mắt hỏi.
Ngụy Việt nhớ tới hôm nay làm đề coi như thuận lợi, ánh mắt sáng ngời, “Anh cho rằng vẫn không tệ.” Nói xong, nở nụ cười thật tươi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn gái đi ra ngoài, “Muốn ăn gì?”
“Hôm nay em liếc nhìn vị trí phía sau em, em cho rằng vị trí này rất thích hợp với anh.” Khóe miệng Đường Quả nhếch lên nụ cười, trong mắt có vài phần mong đợi, “Không biết lúc nào bạn trai nhà em mới có thể ngồi ở phía sau thi cùng với em đây.”
Hệ thống: Kí chủ này....một lời khó nói hết, làm anh trai nhỏ nổi bong bóng thật sự là đủ loại thủ đoạn, trêu chọc anh trai nhỏ đỏ mặt tim đập, thủ đoạn cổ vũ tiến lên cũng là rất tao nhã và tinh tế.
Ngụy Việt lập tức hiểu ý tứ của Đường Quả, cũng biết người ngồi ở vị trí thứ hai là ai, nhớ tới ánh mắt Phó Trác Thư nhìn Quả Quả nhà cậu rất không bình thường, trong lòng có chút lo lắng.
“Quả Quả nói đúng, vị trí đó thật sự rất thích hợp với anh.” Vẻ mặt Ngụy Việt thận trọng, “Anh rất nhanh sẽ ngồi được vào vị trí đó.”
Đường Quả cười cong mắt, nắm lấy bàn tay to của bạn trai bước ra ngoài, “Biểu hiện tốt như vậy, hôm nay em mời bạn trai ăn cơm.”
Khắp đầu Ngụy Việt đều đang suy nghĩ, học ngữ văn, bổ túc ngữ văn, không được, cậu nhất định phải bảo ông ngoại giúp cậu mời một giáo sư ngữ văn xuất sắc, nhanh chóng nâng cao trình độ môn ngữ văn này lên.
Học lệch thế này thật sự là không tốt, cậu nhớ tổng điểm thi giữa kỳ của tiểu tử Phó Trác Thư kia chỉ kém bạn gái cậu mười điểm, khoảng cách đã rất nhỏ rồi.
Các môn khác, chỉ cần cậu chịu, thi full điểm không phải vấn đề, vấn đề chính là ngữ văn, đối với cậu mà nói khó hơn một chút.
Nhưng bây giờ không giống nhau, bạn gái hy vọng cùng phòng thi với cậu, ngồi vị trí phía sau bạn gái, thành tích ngữ văn của cậu nhất định phải nâng cao.
Buổi thi kế tiếp cũng rất thuận lợi, hai người Đường Quả và Ngụy Việt, đều chỉ dùng một nửa thời gian, làm xong thì ra khỏi phòng thi. Sau đó hai người liền rắc cẩu lương, hẹn nhau đi ăn vài món ngọt trên phố ăn vặt ngoài trường.
Trải qua thời gian học kỳ này, Ngụy Việt trở thành tấm gương treo trong miệng của mỗi một giáo viên chủ nhiệm lớp, chỉ cần ai không cố gắng học, giáo viên đều sẽ nói một câu: “Các bạn nhìn Ngụy Việt lớp A3 kia đi, biết thành tích trước đây của bạn ấy là bao nhiêu không? Nhất lớp từ dưới đếm lên, bây giờ đã là hơn top 50 của khối rồi. Gia thế Ngụy Việt tốt như vậy, cũng cố gắng học, các bạn còn có cái cớ gì để sa ngã?”
Các bạn học: Đầu óc họ thật sự không tốt bằng Ngụy Việt mà, khụ, quá khó rồi.