"Đạo diễn Kiều, anh xác định nữ phụ là Đường Quả?"
"Thật sự tôi nhìn trúng nhân vật này, không biết đạo diễn Kiều có thể nhường một chút được không?" Nhà đầu tư hỏi, gần đây ông ta có bao một người mới, rất hợp gu, cho nên mới xuống nước xin xỏ.
Kiều Nghiệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, "Ai cũng không thể can thiệp vào chuyện chọn diễn viên của tôi."
Nhà đầu tư có chút không vui, "Đạo diễn Kiều, anh cũng không thể vì Đường Quả là người của anh mà..."
"Tôi có thể cho người của ông một cơ hội thử vai. Nếu cô ta tốt hơn Đường Quả, vai nữ phụ là của cô ta."
Đương nhiên, không có khả năng. Kiều Nghiệt cười lạnh.
Nhà đầu tư thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng không trông mong Kiều Nghiệt chấp nhận. Chỉ cần có cơ hội đi thử vai là chuyện gì cũng dễ nói. Nhớ tới tin tức mình mới biết được, ông ta nhìn sâu vào trong mắt Kiều Nghiệt, sau đó cười lên một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Ra ngoài phòng, ông ta cười lạnh. Đường Quả không phải là tham gia gameshow sinh tồn nơi hoang dã hay sao? Chỉ sợ là có đi không về. Nhớ tới mình cũng chỉ là vô tình nghe lén được, ông ta thu cảm xúc lại.
Bí mật. Đây là một bí mật.
Nhà đầu tư đi rồi, Kiệt Nghiệt mở show thực tế lên xem tiếp hiện trường phát sóng trực tiếp, vừa hay nhìn thấy Đường Quả cười với Lương Triều, hắn nắm con chuột thật chặt.
Hai chị em Thôi Ni đã tìm thấy được mấy cây gỗ khoảng ba mét, thử một chút để xem có chống đỡ được hay không.
Họ đeo ba lô lên, mang gậy gỗ ra sông rồi buộc gậy vào đùi, cứ thế đi qua.
Đạn lại bay lên, tất cả đều là "Chị em họ Thôi 666." Hai chị em khá lo lắng. Bọn họ đỡ nhau đi, đi cà kheo trong nước rất khó, phải chịu nhiều lực cản.
Cũng may là họ có kiến thức cơ bản tốt, sau mười phút đã sang được sông. Hai người xuống dưới xong xuôi mà mồ hôi vã ra như tắm.
Bên tổ Bạch Văn Văn với Tô Hòa, cả tổ Sở Nặc với Bạch Ngưng Tuyết đã tìm thấy rất nhiều gỗ, đang buộc bè.
Đường Quả và Lương Triều cũng lượn lờ trong rừng, người ta thấy hai người họ đến một cành gỗ cũng không nhặt, không biết họ đang định làm gì.
Đến khi... hai người thấy được một cây gỗ vừa rụng lá nằm ngang trước mặt, to bằng bắp đùi, dài khoảng mười mấy mét.
Lương Triều lấy khảm đao bên người ra, chặt hết cành cây đi, chỉ còn lại một thân cây trơn bóng.
Sau đó, anh làm cu li khiêng cây trở về.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng buộc bè, mà còn phải buộc từ một cái cây hoàn chỉnh?" "6, chẳng lẽ bọn họ mắc chứng OCD?"
Nếu buộc bè thì chẳng có gì hấp dẫn nữa. Đã có hai tổ buộc bè rồi, thiếu sáng tạo.
Ngược lại, chị em họ Thôi đi cà kheo rất thú vị. Muốn qua sông bằng cà kheo cần phải có kĩ năng.
"Tôi hơi lo cho cái bè của họ đấy. Cái vali quá nặng, dễ mà chìm thẳng."
"Ha ha ha ! Có độc à."
"Nhưng đúng tình hình mà, cái vali rất nặng."
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Lương Triều vác cây đặt sang sông, tức khắc im lặng như tờ.
"Chắc không giống như trong suy nghĩ của tui đâu nhỉ?"
"Chẳng lẽ ảnh đế Lương muốn ở đây biểu diễn chạy parkour cho chúng ta xem?"
"Nếu đúng thế, mị sẽ spam 666 cho anh ấy."
"Còn Đường Quả thì sao? Cái vali làm sao bây giờ?"
Theo tư duy của người bình thường, không ai nghĩ Đường Quả có thể mang vali chạy trên thân cây.
Hơn nữa, sông rộng bảy mét, thân cây chỉ to ngang đùi, không cẩn thận sẽ rơi xuống.