Phán Đệ cố hết sức cõng một gánh củi đầy về đến nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi đùa trên đường thôn thấy nàng thì lập tức xông tới hỏi: “Quả việt quất, quả việt quất đâu?”
Trên khuôn mặt gầy đến khô vàng hiện lên vẻ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Hôm, hôm nay không có quả việt quất để hái.”
Quả việt quất là một loại quả dại màu tím đen, có vị chua chua ngọt ngọt, là bảo bối nhỏ đối với trẻ con trong thôn, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trên núi cũng không còn lại bao nhiêu quả việt quất.
Chu Tiểu Bảo không thèm để ý đến điều này, vì không ăn được quả dại mà mình muốn nên vô cùng tức giận, vung nhánh cây đánh lên người Phán Đệ, giọng the thé mắng: “Ngươi ăn vụng, nhất định là ngươi ăn vụng rồi, người là đồ khốn nạn, đồ lỗ vốn.”
Bé trai mới mười tuổi, được ăn ngon uống tốt, nên sức lực rất mạnh, mỗi một roi quất lên người đều vừa đau vừa nóng rát, Phán Đệ đau đến chảy nước mắt cũng không dám né tránh. Có một lần nàng chạy trốn, đệ đệ đuổi theo nàng thì bị vấp ngã trầy đầu gối, sau khi cha về thấy thế thì thẳng chân đá vào bụng nàng, khiến nàng bị đau hơn hai tháng mới đỡ.
Phán Đệ ôm đầu lui về phía sau, co quắp trong góc tường đất của chuồng heo, vùi mặt vào giữa hai chân, đưa lưng ra ngoài, như vậy thì những nơi bị đánh trúng sẽ ít hơn, sẽ bớt đau đớn hơn.
Chu Tiểu Bảo đánh vài cái lại cảm thấy không thuận tay nên đã đổi thành đâm, cách một lớp quần áo mùa thu mỏng manh, nhánh cây nhọn hoắt đâm vào lưng nàng. Phán Đệ cắn chặt vải quần, không dám giãy giụa, không có bất kỳ phản ứng nào khác, trên khuôn mặt gầy trơ xương là vẻ chết lặng không phù hợp với tuổi. ads
“Tiểu Bảo, bỏ đi.” Chu Chiêu Đệ đang ngồi thêu thùa trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khoan thai đẩy mở cửa phòng bước ra, liếc mắt nhìn Phán Đệ đang run bần bật ở góc tường rồi nói:
“Nhị tỷ của đệ phải đi nấu cơm.”
Nếu đánh chết người rồi thì còn ai làm việc nữa chứ.
Chu Tiểu Bảo đang cầm nhánh cây, tức giận đâm thêm mấy cái rồi cáo trạng: “Đại tỷ, nàng ta ăn quả việt quất của đệ, tức chết đệ, đồ xấu xa.”
Trong lòng Chu Chiêu Đệ biết, có cho Phán Đệ mười lá gan thì nàng cũng không dám ăn vụng quả việt quất, thời tiết như này không hái được mới là bình thường, chỉ là đệ đệ bị cha mẹ chiều hư, tính tình ngang ngược, nổi giận lên thì đừng nói đến hai người chị gái là các nàng, kể cả cha mẹ cũng muốn đánh là đánh. Nàng ta cũng không dám giảng đạo lý với đệ đệ, lập tức dỗ dành: “Vậy thì buổi tối không cho nhị tỷ của đệ ăn cơm nữa.”
Lúc này Chu Tiểu Bảo mới vừa lòng, dạt dào đắc ý, đâm mạnh vào eo nàng rồi nói: “Không cho ngươi ăn cơm.”
“A!”
Phán Đệ đang co ro ở góc tường hít hà một hơi, trên khuôn mặt chết lặng giống như tro tàn biến thành tức giận, xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Bảo đang cầm nhánh cây, vẻ mặt kiêu ngạo.
Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm khiến trong lòng Chu Tiểu Bảo không hiểu sao lại hơi hoảng sợ, cảm thấy nhị tỷ ở trước mắt giống như biến thành một người khác. Có điều, rất nhanh chút nhút nhát hoảng sợ này biến thành giận tím mặt vì bị xúc phạm: “Ngươi, dám trừng mắt nhìn ta!”
Chu Tiểu Bảo thở hổn hển, quơ nhánh cây qua muốn đánh nàng, không ngờ lại bị Phán Đệ đá một cước, ngã lăn quay xuống đất.
Chu Tiểu Bảo nằm trên mặt đất cũng mặc kệ đau đớn, không dám tin mà hét toáng lên: “Ngươi dám đánh ta!”
Chu Chiêu Đệ đứng trước cửa phòng của sợ đến ngây người, Phán Đệ điên rồi, thế mà dám đánh Tiểu Bảo, có phải nàng không muốn sống nữa hay không. Sau khi khiếp sợ qua đi, Chu Chiêu Đệ vội lao tới, nếu không khi cha mẹ về, bản thân nàng ta cũng không tránh khỏi bị ăn một trận đòn.
“Phán Đệ, ngươi điên rồi đúng không, vậy mà lại dám đánh Tiểu Bảo.”
Chu Chiêu Đệ nâng Chu Tiểu Bảo đang nằm dưới đất dậy.
Không phải là bị điên, mà là linh hồn bên trong đã thay đổi, A Ngư đen mặt vì toàn thân đau nhức, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hai tỷ đệ Chu gia.
Chu Tiểu Bảo vừa bị nàng đá một cước của nàng nhưng vẫn nghĩ rằng Phán Đệ là quả hồng mềm, bị đánh cũng không đánh lại, bị mắng cũng không dám trả lời như lúc trước.
Hắn ta giơ nhánh cây, xông tới: “Ta đánh chết, đồ lỗ vốn!”
A Ngư lại đá thêm một cước, làm cho Chu Tiểu Bảo ngã trên mặt đất. Nàng tiện tay rút một nhánh cây, nhắm ngay mặt hắn ta đánh xuống.
Phán Đệ chọn chỗ đau mà đánh, không phải thích đánh người sao, hôm nay nàng sẽ cho hắn ta nếm thử cảm giác bị đánh là như thế nào.
Chu Tiểu Bảo lăn lộn trên mặt đất, kêu gào như quỷ khóc sói tru, miệng mồm vẫn ngang ngược, đứt quãng kêu gào rằng sẽ kêu cha đánh chết ngươi.
“Ngươi muốn chết à, ngươi điên rồi.”
Chu Chiêu Đệ nhào qua muốn giữ nàng lại:
“Ngươi cứ chờ đi, cha về nhất định sẽ đánh chết ngươi, cha chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
A Ngư cười lạnh, trở tay lấy nhánh cây rồi quất lên mặt nàng ta một cái, con gái lớn của Chu gia cũng không phải là loại tốt lành gì, ham ăn biếng làm đẩy hết mọi việc cho nguyên thân thì thôi đi, còn đâm bị thóc chọc bị gạo khiến nguyên thân bị phạt, lấy đó làm niềm vui.
Chu Chiêu Đệ thét chói tai, đau tới mức nước mắt chảy ào ào: “Ngươi điên rồi, Chu Phán Đệ, ngươi muốn chết đúng không?”