Tấn Dương quận chúa muốn cản nàng ấy lại, nàng ta không muốn bị Lục Minh Viễn nhìn thấy mình trong bộ dáng chật vật như thế này, nhưng lại không có đủ lý do mở miệng. Mà Lục Nhược Linh bị biến cố đột ngột xày ra này làm cho vừa tức điên vừa sợ hãi, mình đã làm Tấn Dương quận chúa ngã xuống sông, quận chúa có trách mình không, liệu có chán ghét mình không?
“Con mèo đáng chết, hư hỏng, đừng để ta bắt được mày, ta sẽ lột da mày.” Lục Nhược Linh tức giận đập nước tung tóe, văng hết lên mặt Tấn Dương quận chúa.
Tấn Dương quận chúa mặt đầy nước: "..."
Đúng lúc Lục Minh Viễn đang tìm cơ hội ném sợi dây ngũ sắc vốn không nên tồn tại này xuống sông, thì bắt gặp Điệp Thúy đang vội vàng chạy đến, hắn còn tưởng Nhan Gia Dục xảy ra chuyện.
"Nhị gia, tam cô nương bị rơi xuống nước." Điệp Thúy thở hổn hển nói thêm: "Còn có Tấn Dương quận chúa nữa."
Tim Lục Minh Viễn lệch một nhịp: "Người thế nào rồi?". ngôn tình hoàn
Điệp Thúy: "Người đều không sao, nhưng không thể lên bờ được, cô nương không biết làm sao nên bảo nô tỳ đến tìm ngài."
Lục Minh Viễn nói với thuộc hạ một tiếng, lập tức cùng Điệp Thúy chạy tới.
Khi Lục Minh Viễn đến nơi, đám người hầu đã lấy màn che và áo choàng che chắn, tạo thành một vòng trống trên mặt đất rồi quấn áo choàng cho hai người lên bờ.
Nước sông tháng bảy không lạnh, nhưng sắc mặt hai người lại trắng bệch như tuyết, ở thời đại này còn gì xấu hổ hơn thế này, không cần qua đêm nay, toàn bộ kinh thành sẽ đều biết chuyện, sau này còn không biết bị châm chọc giễu cợt cỡ nào.
A Ngư lạnh lùng nhìn mọi chuyện, chỉ mới thế này mà đã cảm thấy nhục nhã và xấu hổ rồi sao. Nguyên chủ còn bị Tấn Dương quận chúa lột sạch quần áo, ném ra trước mắt bao nhiêu người. Mà Lục Nhược Linh còn nóng lòng muốn nói cho tất cả mọi người biết nguyên chủ đã chê nghèo ham giàu, cố ý dụ dỗ Lục hoàng tử hèn mọn như thế nào.
“Nhị ca.” Lục Nhược Linh nghẹn ngào nói, nước mắt tủi thân lăn dài trên mặt, khóc ngày một nhiều và dữ dội hơn.
Lục Minh Viễn lo lắng hỏi nàng ta có bị thương không, mắt nhịn không được mà nhìn lướt qua Tấn Dương quận chúa đang được nha hoàn bà tử trong vương phủ vây quanh bên kia.
Tấn Dương quận chúa đang cúi đầu trong đám người, ước gì có thể giấu đầu mình vào trong áo choàng, làm vậy để hắn không nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình. Cơ thể thon gầy của Tấn Dương quận chúa run rẩy, nàng ta không thể không ghen tị với Lục Nhược Linh đang được hắn quan tâm một cách quang minh chính đại.
Lục Nhược Linh vừa khóc thút thít vừa kéo ống tay áo Lục Minh Viễn: "Nhị ca, là ta không cẩn thận làm quận chúa ngã xuống nước, nếu không quận chúa cũng không rơi xuống sông, tất cả đều là lỗi của ta."
Tấn Dương quận chúa tỏ vẻ thấu hiểu: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không muốn."
Lục Minh Viễn hơi dừng lại, chắp tay hành lễ với Tấn Dương quận chúa: "Quận chúa nhân từ độ lượng, ngày khác chúng ta sẽ tới cửa tạ lỗi."
Tấn Dương quận chúa cười nói: "Không sao đâu, các ngươi không cần phải để trong lòng, ta và Linh Nhi là tỷ muội tốt, không cần phải khách sáo như vậy."
Lục Nhược Linh đang run lẩy bẩy không nhịn được nở một nụ cười vui mừng, còn cố ý liếc nhìn Nhan Gia Dục.
Lục Minh Viễn cũng vô thức nhìn thoáng qua Nhan Gia Dục.
Nhan Gia Dục trông có vẻ lo lắng, như thể nàng hoàn toàn không biết sóng ngầm đang nổi lên giữa ba người.
Lục Minh Viễn thu hồi ánh mắt như bị phỏng, trong lòng tràn ngập cảm giác hổ thẹn.
Trở lại phủ, gặp Bách thị và Lục lão phu nhân, Lục Nhược Linh khóc rống một trận, tức chết người, không biết đám người kia còn chê cười nàng ta như thế nào, nàng ta còn làm người như thế nào.
Bách thị an ủi: “Ngươi đừng tự mình dọa mình, qua một thời gian sẽ không ai nhớ.” Bây giờ phong tục dân gian đã cởi mở, cô nương gia rớt xuống nước cũng có chút xấu hổ, nhưng cũng không đến mức không có cách nào làm người.
Lục lão phu nhân cũng nói: “Tự bản thân ngươi coi là đại họa, người bên ngoài càng có lý do để chê cười ngươi, ngươi cứ thẳng thắn bộc trực, ai dám chế nhạo trước mặt ngươi, còn muốn thanh danh hay không.”
Ngươi một câu ta một câu, cuối cùng cũng dỗ được Lục Nhược Linh ngừng khóc.
Ngày hôm sau, Lục Nhược Linh mang hậu lễ đến cửa An Vương phủ, thăm Tấn Dương quận chúa, sau khi trở về nàng ta hoàn toàn buông tảng đá trong lòng xuống. Quận chúa không vì chuyện rơi xuống nước mà trách cứ nàng ta, còn ngược lại an ủi nàng ta, bảo nàng ta đừng ăn tâm, quận chúa thật sự là người tốt, nếu nàng ta có thể làm tẩu tẩu của mình thì thật tốt.
Lúc đi ngang qua Phù Cừ Các, Lục Nhược Linh oán hận trừng mắt một cái, đều là nàng cản trở tiền đồ của ca ca.
“Ầm ầm” một tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu, khiến Lục Nhược Linh co rúm lại
“Cô nương, trời sắp mưa to, chúng ta mau trở về đi.” Nha hoàn nói.
Lục Nhược Linh khép tay áo lại, cảm thấy sau cổ lạnh lẽo, bước nhanh rời đi.
Sau trận mưa thu này, thời tiết dần dần mát mẻ hơn, mấy cây quế bạc trong vườn bay ra hương thơm nhẹ nhàng.
Bách thị dẫn Lục Nhược Linh ra khỏi phòng tản bộ: “Đứa nhỏ sao lại bận tâm như vậy, sự việc đã qua mấy ngày rồi, còn buồn bực ở trong phòng không chịu gặp ai.”
Lục Nhược Linh bĩu môi: “Ra ngoài làm gì, bị các nàng cười nhạo.”
“Ai dám cười nhạo ngươi.” Bách thị buồn cười, tính tình nóng nảy của nha đầu này ai mà không biết, ai sẽ chủ động đến trêu chọc nàng.
Lục Nhược Linh khịt mũi, nhìn bên ngoài tối đen mù mịt, oán giận: “Nương cũng vậy, buổi tối ra ngoài đi dạo.”
“Ban ngày trời nắng như vậy, không tốt cho da.” Bách thị liếc mắt một cái: “Rám nắng thì dễ, nhưng để trắng lại thì không dễ dàng, ngươi nhìn ngươi xem, sau một mùa hè, cả người đều đen hơn một vòng.”
“Nào có.” Lục Nhược Linh ôm mặt không vui: “Ta trắng mà!”
Bách thị bật cười, may mà con gái của bà ta có làn da trắng bệch, che hết mọi xấu xí, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn qua một chút, từ từ nói: “Đi một chút cũng tốt, đỡ cho ngồi yên cả ngày rồi tăng cân.” Ngũ quan bày ra đó không có cách nào thay đổi, nhưng dáng vẻ lại có thể thay đổi được, cô nương gia vẫn là mảnh mai một chút mới xinh đẹp.