Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 185



Một nhóm ca nhi khoảng mười tuổi đuổi theo một chú mèo con ngây thơ đáng yêu chạy vào Đinh Lan Uyển, nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Hai cậu bé dũng cảm thò đầu đẩy cánh cửa kia ra, hoa quế thơm ngào ngạt tỏa ra tứ phía.

Những tiếng la hét và tiếng khóc dần dần vang lên, khiến mọi người giật mình.

Tiếng hét đinh tai nhức óc làm thức tỉnh lục hoàng tử đang chìm sâu trong biển dục vọng, cuối cùng hắn ta cũng nhìn thấy khuôn mặt đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch của nữ nhân, khoảnh khắc đó giống như bị sét đánh, toàn thân đều sững sờ, đứng im giữ nguyên tư thế, hoá đá tại chỗ.

Tấn Dương quận chúa tứ chi yếu ớt điên cuồng đấm đá lục hoàng tử.

Lục hoàng tử bị đá văng xuống giường, thống khổ kêu lên một tiếng, ba hồn sáu vía giờ thành một hồn một phách, vừa nhìn thấy người ở ngoài cửa, ngay lập tức máu trong khắp cơ thể chen lấn nhau xông lên đỉnh đầu, não như muốn nổ tung.

Tấn Dương quận chúa mặt đầy nước mắt kéo chiếc áo lót dùng để bịt miệng ra, kéo chiếc chăn bên cạnh quấn vào mình rồi co rút vào góc giường, rít gào rống lên: “Cút, cút, cút ra ngoài!”

Một người hầu rùng mình dũng cảm tiến lên phía trước, từ bên ngoài đóng cửa lại. Nghe tin người kéo đến càng ngày càng nhiều, bị người hầu của vương phủ đuổi ra khỏi viện. Nhưng tất cả họ đều thì thầm với nhau, và thỉnh thoảng liếc nhìn Đinh Lan Uyển với vẻ mặt phấn khích, ngạc nhiên khó tin, không thể nào diễn tả được.

Lục hoàng tử thất thần nằm trên mặt đất, toàn thân lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, sao có thể xảy ra chuyện này, hắn ta lại nhầm Tấn Dương là Nhan cô nương.

Lục hoàng tử đau đớn ôm đầu, đập trán xuống đất, sao lại thành ra thế này, hắn ta phải làm sao đây? An Vương, phụ hoàng, lục hoàng tử giật mình mạnh một cái.

“Ngươi một tên súc sinh, đồ cầm thú, ngươi không phải người, ngươi không phải người!” Tấn Dương quận chúa ôm chặt lấy thân mình, toàn thân từng cái xương cốt đều đang run rẩy, đôi mắt hung ác đỏ bừng nhìn chằm chằm lục hoàng tử đang trên mặt đất.

Lục hoàng tử hối hận giơ tay tát chính mình:



“Ta, ta, ta uống say! Ta thật không biết là ngươi, ta còn tưởng là Nhan cô nương!”

“Câm miệng, câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!”

Tấn Dương quận chúa gầm lên một tiếng, thanh âm bén nhọn, nàng ta chộp lấy thứ gì đó muốn ném đi, lại phát hiện là chiếc áo lót của mình, khóe mắt như muốn rách ra. Những cảnh tượng không thể chịu nổi đó lần lượt từng đợt từng đợt dâng lên như ngọn sóng, khiến nàng ta choáng váng, gan mật vỡ tan.

“Chim trên cây kết thành đôi lứa, non xanh nước biếc tươi cười…”

Các diễn viên trên vũ đài ê a hát “Thiên Tiên Phối”, An vương phi tai nghe tai không, chủ yếu là tán gẫu với mấy vị phu nhân.

Thấy Tấn Dương đã mười sáu tuổi, nha đầu này chủ ý lớn, nhất định phải chọn cho được người mình thích, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa gặp được người mình thích. Không thể cứ dung túng mãi, để nàng ta tiếp tục càn quấy, thời kỳ ra hoa của các cô nương chỉ có mấy năm, nếu bỏ lỡ chỉ có thể bị người khác kén chọn.

“Vương phi!” nha hoàn hoảng loạng chạy vào, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, giống như vừa trải qua trời đất bị sập xuống.

An vương phi nhíu mày khó chịu.

Những nữ quyến ở xung quanh vũ đài cũng nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện gì xảy ra, bọn họ ngay cả quy củ cũng không thèm để ý.

An ma ma bên cạnh An Vương phi hung dữ trách mắng: “ưỡn ưỡn ẹo ẹo, còn ra thể thống gì nữa.”

Tiểu nha hoàn run rẩy nói vào tai An ma ma.

An ma ma nhất thời sững sờ như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt chạy về phía An vương phi.



An vương phi trong lòng tim đập thình thịch, sắc mặt của những người ở đây cũng thay đổi, đưa mắt nhìn nhau thầm nghĩ.

“Quận chúa và lục hoàng tử ở trong Đinh Lan Uyển, bị rất, rất nhiều người nhìn thấy, quần áo xộc xệch.” An ma ma thanh âm run run vô cớ.

An vương phi chỉ cảm thấy tiếng sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng, bị An ma ma đẩy một cái, giống như tỉnh cơn mơ, bà ấy đột nhiên vùng dậy xông ra ngoài.

“Chuyện gì vậy?” Những vị binh khách ngơ ngác thì thầm, sao lại khiến An Vương phi mất bình tĩnh như vậy.

Chẳng mấy chốc họ đã biết chuyện gì đang xảy ra, lúc đó có mặt hơn hơn chục ca nhi, tính cả người hầu mà mỗi người họ mang theo nữa, tổng cộng khoảng hai ba mươi người. Một đám ca nhi khóc lóc kêu gào, thu hút toàn bộ nữ quyến ở gần đó. Ở tại đó chỉ có ba hai người hầu của Vương phủ, không có chủ tử để kiểm soát tình hình, mọi thứ trở nên ồn ào. Một hài tử chưa đến tuổi thành niên nhưng không còn là em bé vẫn chưa biết suy nghĩ gì, khi bị người khác hỏi liền run rẩy lên.

An vương phi chân trước vừa đi, chân sau liền có tin truyền đến, mọi người xôn xao. Không thể nào, lục hoàng tử cùng Tấn Dương quận chúa, quan hệ huynh muội loạn luân, sao có thể?

Phản ứng đầu tiên là không tin, nhưng có căn cứ hẳn hoi, rất chuẩn xác, có đến mấy chục người tận mắt nhìn thấy huynh muội hai người họ nằm trần truồng trên giường, đây có thể là giả sao.

Những tiếng nghị luận ồn ào dần dần vang lên, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ.

Tình trạng tương tự cũng xảy ra ở mấy nơi trong An Vương phủ, chuyện tốt chưa ra khỏi cửa mà chuyện xấu đã truyền đi ngàn dặm.

An Vương phi trong lòng như lửa đốt vội vàng chạy tới Đinh Lan Uyển, thấy An vương phi tới, những người ở gần đó đều biết điều né ra một bên, đứng hóng chuyện trước mặt gia chủ, điều này có chút không lịch sự.

Trên đường đi, An vương phi chú ý tới một số người sắc mặt kỳ quái, có lẽ là bởi vì họ đã nghe nói qua chuyện ở Đinh Lan Uyển, trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh từng cơn, các khớp tay nắm chặt chiếc khăn gấm đều trở nên trắng bệch.

Với một tiếng cọt kẹt, cánh cửa được mở ra.