Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 215



Vẻ mặt Lục lão phu nhân nằm trên ván gỗ chết lặng nghe bọn họ ầm ĩ giống như phụ nữ lưu manh trên đường phố, đối với tình hình bây giờ, bà ấy có chút vui mừng, Lục Mậu Điển sắp chết, người nhà hắn ta đều gặp nạn. Càng buồn hơn là, đám người này vừa nhìn thấy bà ấy không dùng được, cũng không thèm nhìn bà ấy một cái, ngay cả Gia Dục cũng không nhìn bà ấy một cái, mặc cho bà ấy trôi dạt khắp nơi bị người ta chà đạp.

“Để cho tổ mẫu ở nhà chính đi.” Lục Minh Viễn nãy giờ im lặng nói.

Hai bên đang tranh chấp im lặng trong chốc lát, Lục tam lão gia giận tím mặt: “Nơi này có cho một kẻ phản bội như ngươi nói chuyện sao, hôm nay tất cả đều là do cha mẹ ngươi gây ra, nếu không phải vì ngươi, bọn họ cũng sẽ không đi hại Gia Dục, cũng sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy.”

Lục tam lão gia càng nói càng tức giận, nếu không phải Lục Mậu Điển và Bách thị ngoại tình, sao có thể có nhiều chuyện lộn xộn như vậy, ông ta vẫn là lão gia vẻ vang.

Lục tam lão gia tức giận chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài, hai người các ngươi đi ra ngoài cho ta, nơi này không hoan nghênh các ngươi.”

Vẻ mặt Lục Minh Viễn mặt trắng bệch.

Trong lòng Lục Nhược Linh sợ hãi, cũng không cam lòng yếu thế mắng lại: “Ngươi dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi, nơi này cũng không phải là chỗ của ngươi, đây là chỗ của Nhị thúc gia.”

“Chỉ bằng hai người các ngươi là con của hai kẻ ngoại tình, là sỉ nhục của cả Lục gia chúng ta.” Vẻ mặt Lục tam lão gia đen như mực, tức giận trừng mắt nhìn hai người: “Các ngươi có mặt mũi gì ở đây, ra ngoài!”

Lục Nhược Linh co rúm lại, sợ hãi kéo cánh tay Lục Minh Viễn.

“Không đi có đúng hay không.” Lục tam lão gia quay đầu lại gọi nhi tử: “Đuổi ra ngoài cho ta.”

Lục lão phu nhân nằm ở đó phát ra thanh âm mơ hồ trong cổ họng, dùng một loại ánh mắt chứa đầy cừu hận căm ghét nhìn chằm chằm hai huynh muội.

Thấy ánh mắt sắc bén của bà ấy, trong lòng Lục Minh Viễn nhói lên một cái: “Chúng ta sẽ đi.”



Lục tam lão gia nhìn chằm chằm vào hắn đầy nghi ngờ.

“Nhị ca, chúng ta đi đâu đây!” Lục Nhược Linh sốt ruột lắc cánh tay hắn.

Lục Minh Viễn vỗ cánh tay nàng ta trấn an, kéo nàng ta đi đến trước mặt Lục lão phu nhân, quỳ xuống.

Cơ bắp trên má Lục lão phu nhân mạnh mẽ co giật, thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy, không phải kích động, mà là hận, bà ấy chỉ hận chính mình không thể ngồi dậy đánh chết nghiệt chủng này.

Bị ánh mắt của Lục lão phu nhân nhìn chằm chằm, vẻ mặt Lục Minh Viễn lạnh xuống, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy không giải thích được, hắn kéo Lục Nhược Linh.

Lục Nhược Linh liếc mắt nhìn Lục lão phu nhân một cái, không cam tâm tình nguyện mà quỳ xuống, nàng ta còn nhớ vậy mà Lục lão phu nhân muốn hạ nhân đánh chết nàng ta.

Lục Minh Viễn dập đầu, nghẹn ngào: “Tổ mẫu, thực xin lỗi, người bảo trọng.” Muốn nói rảnh rỗi sẽ đến thăm bà ấy, nhưng tất nhiên là tổ mẫu không muốn nhìn thấy bọn họ.

Lục Nhược Linh cũng dập đầu ba cái theo.

Mắt Lục lão phu nhân phồng lên, trong con ngươi tràn đầy lửa giận, trong miệng phát ra những tiếng ồm ồm.

Lục Minh Viễn không đành lòng nhìn lại, dập đầu xong, mang theo Lục Nhược Linh rời đi.

“Nhị ca nhị ca, sau này chúng ta làm sao bây giờ, chúng ta đi đâu?” Lục Nhược Linh bất lực kéo tay áo Lục Minh Viễn, nước mắt lưng tròng.

Lục Minh Viễn lau mặt, cố gắng mỉm cười vui vẻ: “Ta đi tìm bằng hữu trước kia, tạm thời mượn một chút bạc trước.”



Đột nhiên hai mắt Lục Nhược Linh đột sáng lên: “Nhị ca, ngươi nhờ bọn họ cứu nương ra đi, nhị ca, ngươi cứu nương đi, ta không cần nương chết, nương chết, hai chúng ta phải làm sao bây giờ.”

Nhớ tới Bách thị bị phán tử hình, tim Lục Minh Viễn như bị dao cắt, cho dù nương có trăm ngàn lần không đúng, nhưng lại không có đối xử tệ với hắn. Nhưng chứng cứ phạm tội của nương vô cùng xác thực, ai cũng không cứu được.

Thấy thế, hy vọng trong mắt Lục Nhược Linh dần dần nguội lạnh, dậm chân khóc rống lên: “Nhị ca ngươi nhất định phải cứu nương, ngươi nghĩ lại xem ai có cách, chắc chắc sẽ có cách.”

“Lục công tử.” Bên cạnh truyền đến một âm thanh mỏng manh.

Lục Minh Viễn và Lục Nhược Linh cùng quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Điền bên cạnh Tấn Dương quận chúa đang đứng ở đó.

Hoa Điền cẩn thận nhìn trái nhìn phải, ý bảo bọn họ đi đến con hẻm bên cạnh.

“Có phải quận chúa cho ngươi tới hay không?” Ánh sáng hy vọng bị dập tắt lại sáng lên trong mắt Lục Nhược Linh.

Hoa Điền gật đầu: “Lục công tử Lục cô nương, quận chúa rất lo lắng cho các ngươi, bây giờ người không có cách nào ra ngoài, nên để cho nô tỳ đến đưa chút đồ cho các ngươi?”

Nói xong, Hoa Điền lấy một cái túi nhỏ ra: “Nơi này có chút bạc, còn có mấy món trang sức, hiện tại trên tay quận chúa không có nhiều bạc lắm, chỉ có thể dùng trang sức để thay thế.”

“Ta biết quận chúa đối với chúng ta là tốt nhất.” Lục Nhược Linh khịt mũi, trong lòng đắc ý, nắm lấy cánh tay Hoa Điền: “Ngươi trở về nói cho quận chúa, thỉnh nàng ta cầu xin Vương gia cứu mẹ ta, chắc chắn Vương gia có cách.”

Hoa Điền: “Quận chúa đã cầu xin qua, đã bị Vương gia mắng một trận.”

Lục Nhược Linh nóng nảy khóc lên: “Vậy thì lại cầu xin một lần nữa, Vương gia thương quận chúa như vậy, chỉ cần quận chúa cầu xin nhiều một chút, nhất định Vương gia sẽ mềm lòng mà đồng ý.”