Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 220



“Uống uống uống, bạc ở đâu đây.” Lục tam lão gia vô cùng tức giận.

Xuân Hạnh rụt cổ, muốn nói mấy ngày trước Lục Minh Viễn đã đưa tới ít bạc, ghi rõ là cho lão thái thái dùng, nhưng cuối cùng vẫn không dám lên tiếng, khom người lui xuống.

“Đợi một chút.” Lục tam lão gia nhẫn nhịn cơn giận móc một đồng bạc ném ra: “Đi bốc thuốc đi.” Lão thái thái vẫn đang sống thì Lục Minh Viễn sẽ tiếp tục đưa bạc tới, xem như hắn còn có chút lương tâm. Hơn nữa có lão thái thái ở đây thì sẽ còn cơ hội Nhan Gia Dục hồi tâm chuyển ý, dù sao nàng ta cũng là do lão thái thái nuôi lớn, sao có thể không quan tâm lão thái thái, nguôi giận chút là được rồi.

Bây giờ không giống lúc trước, hiện tại Nhan Gia Dục là huyện chúa do hoàng đế đích thân phong, có mặt mũi trước mặt hoàng đế. Mặc dù trăm vạn tiền tài của Nhan gia đã được quyên góp, nhưng hoàng đế vẫn để lại chút sản nghiệp cho nàng duy trì cuộc sống. Chỉ cần Nhan Gia Dục đồng ý tha thứ cho bọn họ, bọn họ liền có thể tiếp tục sống những ngày tháng tươi đẹp.

Nếu Nhan Gia Dục thực sự dám không quan tâm bọn họ, vậy thì chân trần không sợ đi giày, ông ta cũng dám làm lớn chuyện lên, xem nàng còn cần danh tiếng nữa không.

Lục tam lão gia hậm hực suy nghĩ, sau đó bị tàn nhẫn giáo huấn một trận.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày
2. Tàng Ngọc Nạp Châu
3. Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
4. Tinh Cầu Cô Độc
=====================================

Chân trần không sợ đi giày, nhưng sợ giẫm phải đinh.

Trình Yến tìm một đám côn đồ bất hảo, đối phó với vô lại thì phải dùng vô lại, ép cho Lục tam lão gia không thể không đưa Lục lão phu nhân rời khỏi kinh thành. Thân là con trai duy nhất còn lại, chăm sóc mẹ ruột khi về già vốn là trách nhiệm của ông ta, còn về việc Lục tam lão gia có đối xử tốt với Lục lão phu nhân hay không, vậy thì không còn ở trong phạm vi cân nhắc của Trình Yến nữa rồi.

Vị lão thái thái này có thể trơ mắt nhìn ngoại tôn nữ của mình bị hạ độc, ngó lơ oan tình của nữ nhi thân sinh, lúc này dù có thê thảm hơn nữa thì cũng không thể khiến người khác sinh lòng đồng cảm được.

Lục tam lão gia không muốn đi, nhưng nếu ông ta không rời khỏi kinh thành thì đám côn đồ kia sẽ phá phách cho ông ta tan cửa Nguỵ Anh Thiều nhà, chịu vài trận giáo huấn, Lục tam lão gia sợ rồi. Vô cùng không cam tâm tình nguyện thu dọn đống đồ ít đến đáng thương của mình, chuẩn bị đưa Lục lão phu nhân chỉ còn lại nửa hơi thở rời đi.

Lục tam phu nhân khóc lóc oán cái này hận cái kia, Nhan Gia Dục cũng không thể tha thứ.

Khi truyền đến tai, Trình Yến cười lạnh một tiếng. Mấy người khác của Tam phòng không nói, nhưng đôi phu thê này biết rõ bản thân ăn tiêu tiền tài của Nhan gia nên bị ăn miếng trả miếng, phàm là có chút lương tri thì đều sẽ chăm sóc Nhan cô nương hơn một chút, nhưng theo hắn biết thì đôi phu thê này chỉ là ân tình ngoài mặt với Nhan cô nương thôi.

Bây giờ, hai nhà Nhan Lục đã kết tử thù, đôi phu thê này nửa đêm còn sôi nổi thương lượng xem phải dỗ Nhan cô nương thế nào, tiếp tục ký sinh hưởng phúc trên người nàng, đợi nàng qua đời vì bệnh thì nhận tài sản của nàng.

Một người ngoài như Trình Yến nghe xong còn cảm thấy tức giận, nếu Nhan cô nương biết được, e rằng còn lạnh thấu xương bệnh càng nặng thêm.

Tam Tuyền vội vàng tiến vào phòng: “Tiểu vương gia, Lục lão phu nhân e rằng không xong rồi, bà ta muốn gặp Gia Nghĩa huyện chúa lần cuối.”

Trình Yến ngẩn ra, hỏi lại: “Không xong rồi?”

Tam Tuyền liền kể lại chuyện đã xảy ra, buổi chiều, Lục Minh Viễn đến đưa bạc, sau đó Lục Nhược Linh theo sau, làm loạn muốn lấy lại, cãi nhau to với người của Tam phòng trước mặt Lục lão phu nhân, kể hết mấy chuyện tốt của Bách thị và Lục Mậu Điển từ đầu tới cuối ra. Lục lão phu nhân ở trên giường giận đến mức phun ra mấy ngụm máu, trước mắt thấy không xong rồi, lang trung được mời đến trực tiếp nói rằng không cứu được nữa, có thể chuẩn bị hậu sự rồi.

Làm loạn mấy chuyện khác đều không nhất thiết phải kinh động Nhan Gia Dục, nhưng Lục lão phu nhân không xong rồi, Trình Yến ngẫm nghĩ vẫn là nói cho nàng một tiếng thì tốt hơn, đi được hai bước lại đột nhiên dừng lại, hắn đích thân đi làm gì!

Trình Yến khó hiểu trong phút chốc, đổi hướng: “Ngươi nói với Anh Thiều, hắn sẽ biết phải làm thế nào.”

Ánh mắt Tam Tuyền hơi vi diệu, cơ thể này của tiểu vương gia nhà hắn thành thật hơn cái miệng nhiều, còn biết xấu hổ nữa.

Nửa canh giờ sau, Nguỵ Anh Thiều vội vàng phi đến.

Trình Yến nhìn hắn với vẻ quái dị.

“Huyện chúa suy cho cùng vẫn nặng tình, đã đi gặp mặt Lục lão phu nhân lần cuối rồi.” Nguỵ Anh Thiều thúc giục: “Huyện chúa chỉ đưa theo Cung ma ma và hai cung nữ, Lục gia là một đám cầm thú đội lốt người, lão Trình, ngươi mau đi đi, nếu muộn, huyện chúa sẽ bị ức hiếp mất.”

Sắc mặt Trình Yến nhất thời thay đổi: “Ngươi cứ thế để nàng ấy qua đó, không phải người đi theo sao?”

Nguỵ Anh Thiều bình chân như vại kéo ghế ngồi xuống: “Liên quan gì đến ta, đây không phải chuyện mà ngươi nên làm sao.”

Trình Yến nghẹn họng: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta và Gia Nghĩa huyện chúa không phải kiểu mà ngươi nghĩ.” Hắn chỉ thương xót cho những gì Nhan Gia Dục đã phải chịu, hơn nữa hổ thẹn vì bản thân đã nghi ngờ nàng mà thôi.

Nguỵ Anh Thiều bày ra vẻ mặt ngươi lừa đi ngươi lừa đi ngươi tiếp tục lừa đi, ta mà tin thì xem như ta thua. Đã thế này rồi, phải hôn được người ta thì mới đúng chắc?

“Mau đi đi, nếu muộn thì hỏng đó.” Nguỵ Anh Thiều vắt chéo chân, tựa vào phía sau như đại gia.

Trình Yến tức giận, chỉ chỉ hắn, bước được hai bước lại quay lại, nắm lấy cổ áo hắn kéo theo.

“Í í í, ngươi làm gì thế? Kéo theo ta làm gì.” Nguỵ Anh Thiều bất lực, lại kéo hắn theo làm bia đỡ, ai bảo hắn là người của Đại Lý Tự chứ, vốn có mỹ danh cấp công hảo nghĩa, ài!

Tam Tuyền bị bỏ lại sau lắc lắc đầu, tiểu vương gia đúng là cứng miệng. Rõ ràng ngài ấy có thể phái người đi, nhưng bản thân lại đích thân đi rồi, ngoài miệng thì nói không phải như chúng ta nghĩ, nhưng hành động không phải là như chúng ta nghĩ sao.

Chậc chậc hai tiéng, Tam Tuyền nhanh chóng đuổi theo. Gia Nghĩa huyện chúa là một mỹ nhân yếu ớt, đừng có bị đám tạp nham Lục gia ức hiếp đó.

Khi Trình Yến đuổi đến Lục gia, lại nhìn thấy trong viện đã có một đám quan sai của Đại Lý Tự đang đứng ngăn đám người Lục gia ở bên ngoài.

Trình Yến nhìn về phía Nguỵ Anh Thiều.