Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 226



Nhan Gia Dục thích ca của nàng ta như vậy, dù sao cũng còn chút tình nghĩa cũ. Ca của nàng ta cũng không làm chuyện có lỗi với nàng, cũng không yêu cầu nàng phải làm gì, chẳng qua chỉ là tìm một vị lang trung giúp chữa trị đôi chân cho nhị ca của nàng ta, sau đó viện trợ cho họ một ít, dù sao nàng cũng sẽ không máu lạnh vô tình đến nỗi thấy chết mà không cứu.

Chính là máu lạnh vô tình, thấy chết không cứu, A Ngư thờ ơ nhìn hai huynh muội họ. Mặt mày bẩn thỉu, nhếch nhác thảm hại, còn đâu dáng vẻ kim tôn ngọc quý, khí thế như khi xưa.

Lục Minh Viễn nằm trên xe đẩy, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt căng thẳng, hai tay nắm chặt hai bên, lòng bàn tay bóp chặt tạo thành dấu ấn màu trắng. Nhan Gia Dục là người mà hắn không muốn đối mặt nhất, nhưng bây giờ hắn đã đến bước đường cùng, hắn thực sự không muốn trở thành một kẻ tàn phế.

Lục Nhược Linh ghen tị nhìn A Ngư được bọc trong chiếc áo lông hồ ly trắng không có lẫn một sợi lông tạp nào, mặc dù trông vẫn là cái dáng vẻ ốm yếu nhưng có thể thấy nàng đang sống rất tốt, xung quanh có đầy tớ hầu hạ, câu cá trêu mèo. Cả con tim như ngâm trong thùng dấm chua, chua đến mức nàng ta muốn ch ảy nước mắt.

Nước mắt thật sự chảy xuống, Lục Nhược Linh sợ hãi nói: "Biểu tỷ, ngươi hãy cứu lấy ca của ta, ca của ta bị một đám ác ôn đánh gãy chân, lang trung khắp nơi đều nói vô phương cứu chữa, ngươi có thể giúp đỡ ca của ta không." Giọng điệu của nàng ta vô cùng mất tự nhiên, mười năm qua nàng ta chưa từng nói chuyện với Nhan Gia Dục bằng chất giọng thấp trầm như vậy.

A Ngư xoa xoa con mèo trong lòng: “Ngươi đang nói đùa với ta sao, bảo ta đi cứu hắn, cứu nhi tử của kẻ thù đã giết mẫu thân. Ai đã ban cho ta cái bộ dạng sống dở chết dở như bây giờ, lẽ nào các ngươi đều quên rồi sao?”

Lục Nhược Linh hai má giật giật: “Đó là ân oán của đời trước, mẫu thân ta sai rồi, nhưng bà ta đã bị kết án tử hình và đã phải trả giá rồi. Ca của ta cái gì cũng không biết, trước giờ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi.”

A Ngư nhếch nhếch khóe miệng: “Trước giờ chưa từng làm chuyện có lỗi với ta, vậy hắn và Tấn Dương quận chúa trước kia là gì?”

Lục Nhược Linh sửng sốt: “Làm sao ngươi biết?”

Lục Minh Viễn đang nằm trên xe đẩy thân thể cứng đờ, đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu phức tạp nhìn A Ngư với khuôn mặt lãnh đạm. Trong mắt nàng có một sự bình tĩnh rất đặc biệt, bình tĩnh như thể đang nhìn vào một người không hề có chút quan hệ thân thiết nào.

A Ngư: “Toàn kinh thành đều sắp biết hết rồi, ta sao có thể không biết.”

Lục Nhược Linh lại kinh ngạc: “Cả kinh thành đều biết?”

A Ngư: “Cả kinh thành đều biết tiền Tấn Dương quận chúa liên thủ với lục hoàng tử bày kế để hại ta, trong tiệc Quế Hoa tại An Vương phủ hồi tháng tám, trong kế hoạch của bọn chúng, lẽ ra ta sẽ là người bị bắt quả tang gian dâm tại giường, nhưng không ngờ trong họa có phước, vì đột nhiên phát ban mà ta thoát được kiếp nạn này, vậy mà trời xui đất khiến, hai người họ lại đùa với lửa. Tấn Dương quận chúa vì muốn gả cho ngươi mà hủy hoại sự trong trắng của ta, Lục gia vì muốn ngươi lấy được Tấn Dương quận chúa mà đầu độc ta. Hai người đã tâm đầu ý hợp như vậy tại sao không quang minh chính đại giải trừ hôn ước với ta, sao lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy để mưu hại ta."

Lục Nhược Linh không nói nên lời.

Lục Minh Viễn vẻ mặt khó tin, Tấn Dương quận chúa liên thủ với lục hoàng tử bày mưu hủy hoại sự thanh bạch của nàng, chuyện này không thể nào, quận chúa sao có thể làm ra chuyện như vậy. Một cái giật mình thật mạnh, hắn nhớ tới mẫu thân Bách thị. Trước khi xảy ra chuyện, bất luận thế nào hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mẫu thân của mình sẽ tư thông với nhị thúc, thậm chí còn hại cả phụ thân.

Xung quanh hắn rốt cuộc toàn là những người như thế nào, mẫu thân, nhị thúc, tổ mẫu, còn cả Tấn Dương quận chúa.

“Không phải, đều là quận chúa và tổ mẫu, đó đều là mong muốn riêng của hai người bọn họ. Ca của ta không thích quận chúa, ca của ta luôn né tránh quận chúa.” Lục Nhược Linh như bị một gió lạnh thổi qua làm cho hoàn hồn, giống như thể được đả thông các mạch: “Người mà ca của ta thích là ngươi, biểu tỷ, ca của ta một lòng muốn lấy ngươi. Biểu tỷ, ngươi và ca của ta lớn lên như thanh mai trúc mã, lẽ nào ngươi vẫn không biết ca của ta là người như thế nào sao?”

A Ngư cụp mắt xuống, so với những người khác của Lục gia, xét về lương tâm, Lục Minh Viễn tốt hơn tất cả bọn họ. Nhưng về phương diện xử lý tình cảm, Lục Minh Viễn hoàn toàn rất cặn bã. Trong tình trạng đã có hôn ước, nhưng vẫn cùng Tấn Dương quận chúa qua lại mập mờ, loại tình yêu sống chết chỉ lấy một người như vậy không phải ngày một ngày hai có được. Thừa nhận mình có thích nhưng lại lấy lý do đã có hôn ước để từ chối, làm cho bản thân trở nên uất ức, làm như mình là người vĩ đại lắm, Tấn Dương quận chúa làm sao không có chủ ý phá bỏ hôn ước cho được.

A Ngư trầm mặc trong chốc lát, khiến Trình Yến bên cạnh hoảng sợ. Bốn chữ thanh mai trúc mã vang lên hồi chuông cảnh báo nghiêm trọng, giữa bọn họ có khoảng thời gian mười hai năm bên nhau, ngộ nhỡ nàng tình cũ khó quên.

Trình Yến lập tức bước ra: “Hắn là kẻ hèn nhát không có trách nhiệm. Thân là một vị hôn phu, lại không cho vị hôn thê của mình sự tôn trọng và thể diện xứng đáng.” Trình Yến chỉ vào Lục Nhược Linh: “Ngươi dám tùy tiện ức hiếp huyện chủ, chẳng phải là do hắn Lục Minh Viễn đã thiếu sót sao. Ngươi bắt nạt một lần, hắn trừng phạt ngươi một lần, qua vài lần, một con chó cũng trở nên ngoan ngoãn, biết điều gì được và không được làm, huống chi là ngươi là một con người còn sống sờ sờ ra. Hắn là vị hôn phu mà không coi trọng thì đám người của Lục gia luôn coi hắn là trung tâm làm sao có thể coi trọng huyện chủ được.”

Lục Nhược Linh bị so sánh với chó sắc mặt trở nên đỏ ửng, tức giận nhưng không dám lên tiếng, tâm trạng không chịu đựng được theo từng lời nói của Trình Yến. Nàng ta dám tùy ý bắt nạt Nhan Gia Dục, đương nhiên là bởi vì nàng ta biết bất luận là tổ mẫu, nhị ca hay là những người khác cũng sẽ không vì chuyện này trách mắng nàng ta quá đáng, mỗi lần đều giơ cao cao rồi đặt xuống nhẹ nhàng.

“Còn có Tấn Dương, ngươi rõ ràng là có hôn ước, nhưng ngươi  lại cùng Tấn Dương có tình cảm với nhau, hai ngươi vương vấn mập mờ không rõ ràng. Nếu không phải ngươi đã cho Tấn Dương hi vọng, chỉ cần giải trừ hôn ước kia là các ngươi có thể bên nhau thì nàng ta chẳng đến nỗi điên cuồng như vậy. Những chuyện tàn nhẫn này quả thực không phải ngươi làm, tay của ngươi rất sạch sẽ, nhưng cuối cùng lợi ích từ đầu đến cuối vẫn là ngươi được hưởng, không quan tâm là ngươi đã vô tình hay cố, ngươi cũng phải gánh chịu ba phần trách nhiệm cho việc xử lý không thỏa đáng của ngươi.