Thấy vẻ mặt của A Ngư vẫn như thường, tâm tình Tống Kiến Quốc phức tạp, thầm nghĩ học sinh giỏi này có tố chất tâm lý tốt, gặp phải chuyện như vậy cũng không hoảng không vội, lại nhìn em gái nhỏ nhà mình, không nhịn được mà cười mắng một câu: "Kết quả vẫn chưa có, em đã định mượn vở ghi của người ta, sao em lại không tự tin chút nào vậy."
Tống Kiến Phương trợn trắng mắt: "Em đây gọi là tự mình biết mình, để tránh mọi người vui mừng quá sớm. Ấy, mèo con biết em trở về, tới đón em rồi."
Tống Kiến Phương vui vẻ nhìn con mèo mướp đang lon ton chạy qua, vỗ tay gọi nó lại gần. Con mèo mướp lớn đi tới kêu meo meo, Tống Kiến Phương rất lâu rồi không gặp nó, bèn ngồi xổm xuống tò mò vuốt ve. Thấy A Ngư cũng đang nhìn con mèo, cô ấy lập tức lên tiếng giải thích: “Cũng không biết mèo hoang ở đâu chạy đến. Mẹ tớ rất thích, cũng không hề tiếc cá, cho chúng ăn từng con một.”
A Ngư đặt cái túi đang đeo xuống, cũng ngồi xổm xuống sờ lưng con mèo: "Đoán chừng nó ngửi thấy mùi cá nhà các cậu nên mới chạy đến."
Ba người đàn ông bất đắc dĩ dừng lại, Tống Kiến Quốc nói: "Về nhà chơi, trời đang nắng to."
“Mèo xấu, quay lại.” Tống Kiến Phương đột ngột gọi một tiếng, dở khóc dở cười nhìn con mèo ngậm dây buộc tóc đính hạt châu chạy đi.
A Ngư xấu hổ: "Túi bị mở ra từ lúc nào, tớ cũng không để ý."
Tống Kiến Phương đuổi theo hai bước: "Là nó quá gian xảo, thứ này lại không thể ăn được, mày trả lại cho tao."
Con mèo mướp lớn quay đầu lại nhìn Tống Kiến Phương đang vừa bực tức vừa buồn cười, rồi chạy vào đám lau sậy.
Tống Kiến Phương vội vàng đuổi theo, thứ đó chính là anh cả từ tỉnh thành mang về cho cô ấy, nơi nhỏ bé này của bọn họ không mua được.
A Ngư thuận thế cũng đuổi theo.
Ba người đàn ông bị bỏ lại đưa mắt nhìn nhau, cha Diệp vẻ mặt buồn sầu hiếm khi nở nụ cười: "Dù sao cũng là mấy đứa trẻ con."
Tống Kiến Quốc lắc đầu, đúng lúc ở đây râm mát, bèn muốn đợi một chút, cho rằng một hai phút hai người sẽ trở lại, nhưng đợi năm sáu phút cũng không thấy bóng người.
Tống Kiến Phương và A Ngư đuổi theo con mèo vào đám lau sậy. Tống Kiến Phương không ngừng la hét, A Ngư bèn nói: "Cậu càng la hét, nó càng sợ hãi chạy nhanh hơn."
Tống Kiến Phương ngừng lớn tiếng, vừa đuổi theo vừa cười: "Sao tớ cảm thấy con mèo này đang trêu đùa chúng ta nhỉ?"
A Ngư cười tủm tỉm nói: "Mèo đều rất nghịch ngợm, chắc là nhiều ngày không gặp cậu, cố ý đùa giỡn với cậu."
Tống Kiến Phương rất vui, nhưng rất nhanh đã không vui nổi.
Đám lau sậy đong đưa, giọng nói chứa đầy sự thâm tình của Cát Ích Dân theo gió truyền đến: “...Hinh Ngọc, em vẫn nên đi với anh, những người đó ở sau lưng chỉ trích em, người nhà của em cũng bất công không tin em, em ở đây có ý nghĩa gì. Chúng ta tới Bằng Thành được không? Giống như những gì đã nói trước đây, chúng ta mở một cửa hàng nhỏ, chắc chắn sẽ sống tốt hơn bây giờ."
“Cút!” Diệp Hinh Ngọc nổi giận: “Anh nghe không hiểu tiếng người có phải không, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa. Anh còn tới tìm tôi làm gì, anh muốn hại chết tôi có phải không?”
“Sao anh có thể hại em chứ, nếu em sống tốt thì chắc chắn anh sẽ không tới tìm em, nhưng bây giờ em đã thành ra thế này. Những người bên ngoài đều đang bàn tán về em, chắc chắn người trong nhà Tống Kiến Bang cũng như vậy, em sống cuộc sống này thì có ý nghĩa gì.”
Dưới sự kích động, Cát Ích Dân nắm lấy tay của Diệp Hinh Ngọc: “Hinh Ngọc, chúng ta đi thôi, đến một nơi không ai biết chúng ta và bắt đầu lại được không?”
Diệp Hinh Ngọc lắc mạnh cánh tay: “Anh đừng đụng vào tôi, cho dù có chết thì tôi cũng không đi theo anh.”
Cát Ích Dân đau lòng, nắm chặt cổ tay Diệp Hinh Ngọc: “Tống Kiến Bang cũng hay thật, rõ ràng anh ta có thể để em nhập ngũ nhưng lại để em ở nhà nuôi con cho anh ta, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không gánh vác cùng em, rốt cuộc em thích anh ta vì cái gì?”
“Anh ta rất tốt, so với đồ vô dụng chỉ biết lừa gạt phụ nữ như anh thì tốt hơn cả ngàn cả vạn lần.”
Diệp Hinh Ngọc chỉ cảm thấy nơi bị hắn nắm lấy vô cùng ghê tởm: “Anh mau buông tôi ra.”
Cát Ích Dân không dám tin, thất thanh nói: “Anh lừa gạt em khi nào, là em lừa anh. Em nói em không muốn làm mẹ kế, muốn tới Bằng Thành, anh bèn tìm cách lấy vé. Khó khăn mới mua được vé xe, mọi thứ anh đã chuẩn bị xong rồi, nhưng em lại không đến. Em có biết đêm đó anh đã chịu đựng như thế nào không? Anh đợi đến khi trời sắp sáng, không thể không về nhà, vừa về đã đổ bệnh, anh nằm trên giường sốt cao, nghe em khua chiêng gõ trống gả cho Tống Kiến Bang, lúc đó anh đã nghĩ mình sẽ chết vì bệnh.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Anh Cũng Có Ngày Này 2. Ngây Ngô 3. Cành Đào Sum Suê 4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi =====================================
Diệp Hinh Ngọc nghẹn một chút, bực bội hất tay Cát Ích Dân ra: “Cho là tôi lừa anh đi, tôi xin lỗi anh. Tôi nói lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh, tôi với anh không có khả năng, vĩnh viễn cũng không có khả năng, anh từ bỏ đi.”
“Vì sao chứ.”
Cát Ích Dân lại nắm lấy tay kia của Diệp Hinh Ngọc. Những đau đớn mất mát và không cam lòng trong mấy tháng qua giờ phút này đều phun trào ra, hắn kích động ôm lấy Diệp Hinh Ngọc: “Hinh Ngọc, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt. Vì sao đột nhiên em lại đổi ý, lúc trước chúng ta vẫn còn rất tốt, em như vậy thì anh phải làm sao bây giờ.”
“Các người, các người không biết xấu hổ!” Tống Kiến Phương lại nhịn không được, gạt bụi cỏ lau ra, chạy ra ngoài.
A Ngư tụt lại phía sau hai bước, vẻ mặt một lời khó nói hết, bắt gặp Cát Ích Dân và Diệp Hinh Ngọc ở riêng với nhau sau bụi cỏ lau đã là thu hoạch ngoài ý muốn, không ngờ còn có chuyện bỏ trốn không thành, nghe những lời này thì có lẽ là xảy ra vào đêm trước khi cưới.