Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 285




Sắc mặt A Ngư trầm xuống, tiến lên một bước, hung hăng tát Diệp Hinh Ngọc một cái, cắt ngang những lời nói tục tĩu: “Chị mắng thêm một câu nữa xem!''

Hai mắt Diệp Hinh Ngọc đỏ ngầu, hung ác trừng mắt nhìn A Ngư: “Con khốn...”

A Ngư lại tát thêm một cái: “Chị còn mắng nữa không?''

Hai tai Diệp Hinh Ngọc ù lên, lồng ngực suýt chút nữa nổ tung: “Cô đánh tôi, cô dám đánh tôi!''

Diệp Hoằng Dương kinh ngạc mở to hai mắt.

“Chị dám hại tôi, tại sao tôi không dám đánh chị, là do chị tự chuốc lấy.''

Nét mặt A Ngư lạnh như băng.

Diệp Hinh Ngọc gào thét: “Cô muốn dụ dỗ Tống Kiến Bang, đáng đời cô.''

“Bản thân chị đi dụ dỗ người khác, cảm thấy người khác cũng không có liêm sỉ như chị à. Thôi nói thẳng luôn, chị có chứng cứ thì lấy ra, không có chứng cứ thì ngậm cái miệng thối của chị lại. Không có bằng chứ lại muốn giội phân lên người tôi, chị cho rằng chị là ai, chị nói cái gì thì là cái đó sao.''

A Ngư cảm thấy phiền phức, câu này cứ nói đi nói lại như vậy. May thay, sau khi biết Diệp Hinh Ngọc làm những chuyện bẩn thỉu đó, rất ít người tin cô ta. Ai lại tin một người có đạo đức bại hoại mất hết nhân tính như vậy chứ.

Cha Diệp đã cúi đầu đi ra ngoài, lại nghe con gái lớn đến nước này rồi vẫn còn hồ đồ làm càn, vẫn cãi cọ với con gái nhỏ không buông, lửa giận bị kìm nén trong lòng cuối cùng cũng bộc phát, rút một cây gậy cỏ lau từ hàng rào sau đó quay lại.

“Các con tránh ra!''

A Ngư kéo Diệp Hoằng Dương đang ngẩn người sang bên cạnh.

“Cha!'' Diệp Hinh Ngọc nhìn cha Diệp với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe không thể tin được.

Cha Diệp đánh tiếp: “Đến bây giờ con còn muốn hại em gái con, con chỉ là không muốn nhìn thấy em gái con tốt thôi, hại một lần không được, lại hại thêm một lần nữa! Con đúng là đồ táng tận lương tâm. Tại sao cha lại nuôi con thành một yêu tinh hại người chứ, cha để con hại người, cha để con làm bừa, để con làm xằng làm bậy!''

“Cha, cha!'' Diệp Hinh Ngọc nghẹn ngào gào lên đau đớn, ôm đầu chạy thục mạng.

Cha Diệp hung hăng đuổi theo.

A Ngư kéo Diệp Hoằng Dương đang há hốc mồm chạy theo.

Để lại thôn dân quay mặt nhìn nhau, người nhà họ Tống nhìn nhau, con dâu Tống Kiến Quốc chỉ chỉ đồ vật trong sân: “Mấy thứ này thì sao?''

“Bỏ đi, bọn họ không cần thì thôi, để cho người khác nhặt mất.'' Mẹ Tống liếc nhìn thôn dân đang tụ họp bên ngoài, đen mặt trở về phòng, mất mặt, quá mất mặt!

Các thôn dân nháy mắt ra hiệu, từng nhóm tản đi, có mấy người tò mò đi theo hướng nhà họ Diệp rời đi, tinh thần hưng phấn không tưởng tượng nổi.

Một đám người ở trong phòng vừa khóc vừa la hét vừa gọi, cửa ở nông thôn cũng không cách âm, người có đôi tai nhạy bén nghe được bảy tám phần.

Diệp Hinh Ngọc bỏ chạy không để lại dấu vết, cha Diệp đã hết hơi nắm lấy cây cỏ lau và dừng lại. A Ngư bèn bước tới vuốt lưng cha Diệp.

Thấy A Ngư, cha Diệp cảm thấy khuôn mặt già nua của mình nóng bừng.