Diệp Hoằng Dương ngượng ngùng cười cười, cũng không thể nói cô ta làm chuyện xấu rồi bỏ nhà đi, bọn họ không tìm thấy cô ta.
Không muốn bị người khác nhìn với ánh mắt nghi ngờ, nên nhóm cha Diệp mẹ Diệp ngồi xổm trên vỉa hè dưới bóng cây và chờ đợi. Cũng do bọn họ không biết tìm cô ta ở chỗ nào khác, nên đành ngồi đây ôm cây đợi thỏ.
Diệp Hinh Ngọc, người không biết người Diệp gia đang tìm mình, đang nằm trên giường của khách sạn bốn sao duy nhất trong thành phố, hôm qua sau khi rời khỏi Tống gia, cô ta đã vào thành phố, nhưng cũng không biết đi đâu, chỉ ngồi uống rượu ở tiệm gần đây. Trăn trở hồi lâu, cô ta quyết định kiếm một chỗ để suy nghĩ thật kỹ về con đường phía trước.
Mãi đến tận nửa đêm, cô ta mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, Diệp Hinh Ngọc đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Vốn dĩ cô ta còn định kiếm vé xe đến khu bộ đội tìm Tống Kiến Bang, nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã tỉnh lại.
Đa số phụ nữ sẽ nhẫn nhịn, tha thứ cho một người đàn ông bao nuôi tình nhân, nhưng hầu hết đàn ông sẽ không bao giờ tha thứ cho một người phụ nữ vượt quá giới hạn, đàn ông càng có bản lĩnh càng không thể chịu bị đội nón xanh.
Càng nghĩ, Diệp Hinh Ngọc càng cảm thấy cơ hội để người đàn ông như Tống Kiến Bang tha thứ cho cô ta là vô cùng nhỏ, nếu bọn họ có con, anh ta còn có thể suy nghĩ lại, nhưng bọn họ không có con, lại mới kết hôn, tình cảm còn chưa sâu nặng, còn cả thái độ của người Tống gia nữa.
Diệp Hinh Ngọc càng nghĩ lòng càng lạnh, cô ta cảm thấy mình và Tống Kiến Bang đã xong rồi, khó chịu đến mức còn không ăn tối.
Diệp Hinh Ngọc bị đói tỉnh tức giận nghiến răng, xong thì xong, cô ta vốn cũng chẳng thích Tống Kiến Bang nhiều cho lắm, người đầu gỗ không biết lãng mạn, còn chưa nói đến phải lo lắng mọi chuyện trong nhà, nuôi dạy ba đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, tệ hơn là còn bắt cô ta sống như ở góa quanh năm suốt tháng.
Sĩ quan có cái gì tốt chứ, cô ta không tin mình không tìm được người đàn ông tốt hơn Tống Kiến Bang, không cần làm mẹ kế, cũng không cần phải sống như góa phụ.
Vào lúc này, Diệp Hinh Ngọc thấy tương lai thật sáng sủa, tại sao mình phải treo mãi trên cái cây xiêu vẹo Tống Kiến Bang chứ, tất cả đều tại con khốn nhỏ Diệp Phức Ngọc, làm mình tức giận đến mức chỉ có thể nhìn thấy mỗi Tống Kiến Bang. Mình rõ ràng có thể tìm được một người đàn ông lợi hại hơn Tống Kiến Bang nhiều.
Tìm ai đây? Một danh sách tên hiện lên trong đầu Diệp Hinh Ngọc làm nụ cười của cô ta dần đông cứng lại, những người thành công mà cô ta biết đều đến từ Hồng Kông, còn trong đại lục thì không biết gì cả. Đột nhiên, một cái tên lóe lên trong đầu cô ta - Thiệu Dương, hai mươi năm sau, người này là một shark tài chính, nghe nói người này còn có bối cảnh rất hùng hậu. Nhưng cậu ấy biết Diệp Phức Ngọc, còn nợ ân tình của cô, nên rất dễ biết được quá khứ của mình.
Diệp Hinh Ngọc đập gối: "Yêu tinh đáng chết." Con khốn Diệp Phức Ngọc này sinh ra để khắc cô ta mà, cản trở chuyện của cô ta khắp nơi.
Nhìn ánh nắng mỏng manh xuyên qua tấm rèm cửa trang nhã, ánh sáng trong mắt Diệp Hinh Ngọc lập lòe biến đổi, cô ta quyết định sẽ đến Hồng Kông. Những ký ức nhiều hơn những người khác của cô ta đều là về Hồng Kông, không biết nhiều về đại lục. Mấy tháng nay cô ta cũng đã thấy rõ, sự phát triển của đại lục còn kém xa Hồng Kông, những kiến thức ở Hồng Kông lại không áp dụng được ở đây, lập nghiệp ở Hồng Kông mới phát huy được ưu thế của mình.
Diệp Hinh Ngọc tỉnh ra, cô ta đứng dậy, mình trẻ trung xinh đẹp, lại còn hơn người khác hai mươi năm kiến thức, còn sợ rằng mình không thành công sao. Chờ đến khi cô ta thành công và nổi tiếng, bọn người Diệp gia, Tống gia và đám thôn dân nhiều chuyện sẽ hối hận và ghen tị đến chết.
Nhìn vào trong gương, Diệp Hinh Ngọc không còn chật vật bắt đầu trang điểm, tên khốn Lý tổng lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bắt hắn ta trả món nợ này, nhưng bây giờ cô ta phải dựa vào hắn ta để đi Hồng Kông, lần này cô ta không muốn gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng như lúc trước.
Sau khi ăn diện xong, Diệp Hinh Ngọc đi xuống lầu, chuẩn bị đến nhà hàng ăn cơm, rồi mới đến nhà máy tìm Lý tổng.
Lý tổng cười tủm tỉm nói: “Cô cũng đến đây ăn cơm à?” Lại giới thiệu với khách hàng bên cạnh: “Đây là cô Diệp, nhà thiết kế của công ty chúng tôi, đừng nhìn cô ấy trẻ tuổi như vậy mà lầm, cô ấy rất tài giỏi đó."
Lý tổng giới thiệu với Diệp Hình Ngọc: "Hinh Ngọc à, đây là Phạm tổng của Mỹ Tư."
Diệp Hinh Ngọc cười tươi như hoa: "Phạm tổng, rất hân hạnh được gặp ngài."
...
"Cha mẹ, hai người ngồi ở chỗ này một lát, con đi mua chút nước." Diệp Hoằng Dương lắc lắc hai cái bình nhựa không còn nhiều nước kim ngân rót từ lúc trước. Diệp gia gần đây kiếm được ít tiền, nhưng đã quen tiết kiệm, lại nghĩ đến chuyện mở tiệm trên huyện còn phải tốn đủ thứ tiền, nên càng không muốn lãng phí, vì vậy bọn họ tự mang theo lương khô và nước vào thành phố, có điều thời tiết nóng nực, lòng lại sốt ruột, nên uống hết hai bình nước lúc nào không biết.
Cha Diệp nhìn mặt trời, vẫn còn phải chờ nữa nên ừ một tiếng.
Diệp Hoằng Dương dựa theo trí nhớ, dọc đường tìm được một quầy bán đồ ăn vặt, thấy có bán kem que thì mua ba cây kem đường trắng rẻ nhất và ba chai nước.
"Mẹ không ăn, sao con mua nhiều vậy?" Mẹ Diệp lẩm bẩm nói.
"Còn có mấy cây đây thôi, người ta cũng nôn về nhà, với cũng chỉ có hai đồng một cây." Diệp Hoằng Dương sau một thời gian làm ăn buôn bán nhỏ nên miệng mồm cũng lưu loát hơn, nói gọn gàng lừa mẹ Diệp.