Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 64



Cả kinh thành bị giới nghiêm, A Ngư không thể trở về sơn trang Thúy Vi, chỉ có thể ở lại Hầu phủ bị Du thị càm ràm, nói đến nỗi khiến nàng đầu óc quay cuồng. Sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ, A Ngư đã đi ra khỏi thành.

A Ngư nằm trên ghế xích đu, ôm lấy chú mèo và tận hưởng ánh sáng mùa xuân, suy nghĩ về ba điều ước của nguyên chủ.

Nguyện vọng thứ nhất: Khiến cho người của Chu gia nhận phải báo ứng đáng phải nhận.

Nguyện vọng thứ hai: Không để cho Cung Vương đắc thế.

Nguyện vọng thứ ba: Ưu tú hơn Tiêu Nhã Quân, trở thành niềm tự hào của Du thị.

Cung Vương bị giam cầm, kiếp này không có cơ hội để trở lại như xưa, người của Chu gia cũng hết cơ hội để lật ngược tình thế, với uy thế và địa vị hiện tại hiển nhiên nàng hơn hẳn Tiêu Nhã Quân, khiến Du thị tự hào về nàng.

Cả ba nguyện vọng đều đã được thực hiện, và thời gian còn lại, nàng phải tận hưởng niềm vui làm người. Vuốt ve một con mèo màu vàng mập mạp thú vị hơn nhiều so với việc trở thành một con mèo.

Tiểu nha đầu hưng phấn chạy tới, thở hổn hển nói: “Huyện Chúa, bệ hạ đến rồi!”
ads



Lão Hoàng đế đã thoái vị và truyền ngôi lại cho Triệu Tông, hắn đã lên ngôi ba ngày trước.

A Ngư vỗ vỗ cái mông mập mạp của con mèo vàng mập mạp.

Tên mập này nhảy xuống đất với tư thế mạnh mẽ không phù hợp với trọng lượng của nó, sau đó nhảy vào trong đám cỏ.

Triệu Tông ăn mặc nhẹ nhàng, liếc nhìn cái đuôi của con mèo ở đám cỏ, nhìn thấy nàng rất thích mèo, mèo cũng rất thích nàng. Đột nhiên, trong đầu hắn xẹt qua hình ảnh con mèo kỳ lạ trong bức thư, người tốt bụng bí ẩn đã truyền rất nhiều tin tức có ích cho hắn trong vài năm qua… Hắn có thể giữ được quyền lực, không thể không kể đến công lao của đối phương. Thật tiếc là cho đến nay, hắn vẫn không biết đối phương là thần thánh phương nào.

Vị cao nhân kia dùng con mèo để làm ký hiệu, xem ra cũng là một người rất yêu mèo. Dường như người đó và con mèo có một mối duyên không thể tách rời, cả hai vị quý nhân trong cuộc đời hắn đều là những người yêu mèo.

Giống như lần trước, Triệu Tông vẫn lấy một hộp thức ăn, bên trong có rượu và có đồ ăn.

Triệu Tông rất thản nhiên ngồi vào vị trí quen thuộc, vẫy tay ra lệnh cho người hầu lui xuống, tự mình rót rượu.

“Tỷ đệ Chu thị, A Du muốn xử trí thế nào?”

A Ngư cười nói: “Dựa theo luật, đáng xử như thế nào thì xử như thế ấy.”

Nàng là một yêu tinh tốt tuân thủ luật pháp.

Triệu Tông xoay xoay ly rượu nói: “Chu Tiêu Đệ làm rối loạn huyết thống hoàng thất, theo luật sẽ bị xử trảm. Chu Tiểu Bảo là tàn dư của Cung Vương, sẽ bị xử lưu đày”.



A Ngư không tỏ rõ ý kiến, trong lòng nghĩ không biết bây giờ hai người này có hối hận không, nếu không đến kinh thành, ít nhất tính mạng của bọn họ vẫn có thể giữ lại.

Nàng hỏi một câu: “Vậy còn hai đứa trẻ kia thì sao?”

Triệu Tông: “Con của Chu Tiêu Đệ sẽ được gửi đến Dục Anh Đường, và con trai của Tiêu Nhã Quân sẽ được gửi đến hoàng lăng, ở cùng với phụ thân của nó.”

Cung Vương, người đã bị phế truất thành thường dân, đang bị giam cầm ở trong hoàng lăng.

A Ngư sờ sờ cằm và nói: “Ta nghe nói sau khi bị giam cầm, việc ăn uống đi lại đều phải tự mình giải quyết, có thật vậy không?”

Nhìn ánh mắt sáng ngời mong đợi của nàng, Triệu Tông mỉm cười: “Đương nhiên là thật, thân mang trọng tội còn muốn có người hầu hạ nữa hả.”

A Ngư cười, rất vui.

Triệu Tông cũng vui vẻ cười: “Tiêu Nhã Quân, ngươi muốn xử trí thế nào?”

A Ngư vẫn câu nói cũ: “Căn cứ theo luật xử như thế nào thì làm như thế ấy.”

Tiền đồ của người trong lòng bị hủy hoại trong chốc lát, chỗ dựa hậu thuẫn bị sụp đổ, bị chính những người thân mà mình đã chân thành đối đãi phản bội và ruồng bỏ, còn bị Chu Tiêu Đệ thọc một đao, suýt chút nữa đã mất luôn cả con trai, người của Tiêu gia cũng hoàn toàn bỏ rơi nàng ấy.

Nghĩ lại thật là bi thảm, Tiêu Nhã Quân đã phải trả giá cho những gì mình đã gây ra, vì vậy nàng không cần phải thừa cơ hãm hại nữa.

Triệu Tông hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, cười nói: “Vậy cũng để cho nàng ta tới hoàng lăng, để cả nhà bọn họ được đoàn tụ cũng không tồi.”

Nếu cũng đi lưu đày, dựa vào dung mạo của nàng ấy, kết cục không cần nói cũng biết, chẳng may Tiêu lão phu nhân biết được lại cảm thấy đau lòng xót thương, khó tránh khỏi việc sẽ gây phiền phức cho nàng, cho nên tốt hơn là đưa nàng ấy đến hoàng lăng.

A Ngư nhếch mày, nhìn Triệu Tông: “Đa tạ ngươi đã lo lắng.”

“Ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào?” Triệu Tông nhìn A Ngư, đôi mắt đang tươi cười rơi trên khuôn mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp mang theo ba phần lưu luyến.

Một làn gió xuân phảng phất bay đến làm lay nhẹ cành đào, có vài cánh hoa đào lắc lư xoay tròn rơi xuống.

A Ngư suy nghĩ: “Ta nghĩ rằng sản lượng bông trên đồng sẽ tăng 10% trong năm nay.”

Bông là một mặt hàng chiến lược.

Một cánh hoa đào rơi xuống vai Triệu Tông, hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh A Ngư, đặt tay lên tay vịn của ghế bập bênh, khiến A Ngữ ngồi ở giữa hắn và ghế bập bênh