Người nữ tử mặc váy đỏ như máu, trong mắt tràn đầy thù hận: “Thiến Thẩm Khắc Kỷ!”
“...” Ngay cả A Ngư hiểu biết sâu rộng cũng sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Như ngươi đã nguyện.”
A Ngư mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là bức màn bằng hình quả nho tượng trưng cho sự đa tử đa tôn, khóe miệng cong lên một vòng cung giễu cợt, như vậy cũng khiến Thẩm Khắc Kỷ phải cứng họng.
“Ta tưới nước rồi.” Thẩm Khắc Kỷ thì thầm. ads
A Ngư chậm rãi đáp lại, không chút lưu tình nhìn nam nhân này. Mắt hắn ta như sao sáng, mũi như túi mật treo lên, thân hình cường tráng mạnh mẽ, phong thái hiên ngang, là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Thẩm Khắc Kỷ bấm chuông, liền có một nha hoàn xách một xô nước đẩy cửa bước vào, nha hoàn này tên là Bách Hợp, là tâm phúc của Thẩm Khắc Kỷ, sức mạnh phi thường lại biết giữ mồm giữ miệng.
Khi Bách hợp đi ra ngoài, trong xô có thêm khăn trải giường và khăn lau mồ hôi, như thể hai người vừa mới ** xong. Trong khuôn viên ai cũng biết thế tử và thế tử phi dính nhau như keo không thể tách rời, làm sao có thể đoán được thế tử gia tuấn tú phóng đãng như tiên giáng trần lại là một người vô sinh.
Mặc dù tình trạng này đã kéo dài bảy năm, nhưng Thẩm Khắc Kỷ vẫn có vẻ mặt ủ rũ, hai tay hơi nắm chặt, như thể hắn ta đang chịu đựng một nỗi xấu hổ lớn.
A Ngư vẫn im lặng, giống như dáng vẻ của Tạ Uyển Dư trong bảy năm qua. Khi họ mới thành thân, Tạ Uyển Dư đã an ủi bằng những lời lẽ nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Khắc Kỷ lại đột nhiên biến sắc giống như một con chó bị chọc vào chỗ đau. Về sau, Tạ Uyển Dư học được cách che giấu sự đau khổ của mình trong im lặng.
Cả hai không ai nói chuyện, trở lại giường nhìn nhau không nói nên lời.
Một chiếc giường, hai bộ chăn mền được phân biệt rõ ràng. Thẩm Khắc Kỷ như vô tình trở mình, quay lưng về phía A Ngư.
A Ngư muốn đá một cái cho tên tiện nhân này rớt khỏi giường, nhưng nghĩ lại, đành phải kiềm chế cơn bốc đồng của mình lại, cũng giả vờ vô tình xoay người, cẩn thận sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.
A Ngư: “...” Chỉ có cặn bã hơn chứ không có cặn bã nhất!
Tạ Uyển Dư là hòn ngọc quý trong Tề Quốc Công phủ, tài mạo song toàn, đích thật là thiên chi kiêu nữ. Năm mười bảy tuổi nàng được gả cho Vinh Vương thế tử Thẩm Khắc Kỷ, ai cũng khen bọn họ trai tài gái sắc, là một đôi trời sinh.
Tạ Uyển Dư đã tràn đầy mong đợi với cuộc hôn nhân với người trong lòng Thẩm Khắc Kỷ từ lâu, đêm tân hôn đáng lẽ vô cùng ngọt ngào kiều diễm lại bị xối vào xô nước lạnh vào đầu đến nỗi hoa mắt chóng mặt, trượng phu của nàng bị yếu sinh lý. Tiểu cô nương ngây thơ ngốc nghếch trong mắt chỉ có người yêu thương, không trách bị Thẩm gia lừa cưới, mà còn an ủi Thẩm Khắc Kỷ đang xấu hổ, thề sẽ giữ kín chuyện này.
Bí mật này được giữ suốt bảy năm, cho dù hôn nhân không tình dục, nhưng Tạ Uyển Dư vẫn vui vẻ chịu đựng. Đối với nàng, chỉ cần có thể chung sống bình yên bên người trong lòng cùng một chỗ, nàng không có con cũng không sao, bọn họ có thể nhận con thừa tự.
Cô nương ngốc nghếch này đã không nhận ra rằng chỉ có mỗi mình nàng đơn phương trong mối quan hệ này.
Ân tình lâu mấy cũng thành thù, Tạ Uyển Dư bao dung, yêu thương, săn sóc, hi sinh cho Thẩm Khắc Kỷ càng nhiều, hắn ta càng cảm thấy mình bị gánh nặng tinh thần đè lên người, càng không muốn đối mặt với Tạ Uyển Dư.
Mặc dù vậy, Thẩm Khắc Kỷ vẫn cố gắng hết sức để vào vai một trượng phu si tình, dỗ Tạ Uyển Dư ngoan ngoãn dành hết tình yêu thương cho mỗi hắn ta.
Nếu Nguyễn Mộ Tình không xuất hiện, có lẽ Tạ Uyển Dư đã có thể sống trong hạnh phúc mơ hồ như vậy cả đời.
Thật không may, Nguyễn Mộ Tình xuất hiện. Nữ nhân này có chút thần kỳ, có nhiều ý tưởng kỳ lạ, lại có thể làm ra thi từ ca phú khiến người đời phải vỗ tay tán thưởng.
Điều thần kỳ nhất là dường như căn bệnh kín của Thẩm Khắc Kỷ chính là để thủ thân như ngọc chờ Nguyễn Mộ Tình xuất hiện, ở trên người nàng ta, Thẩm Khắc Kỷ không cần uống thuốc đã khỏi bệnh, từ bất lực trở thành súng vàng bất khả chiến bại.