"Mẫu phi.". Thẩm Linh Lung sốt ruột hoảng hốt xông vào Hà Hương Uyển, khiến Vinh Vương Phi đang nói chuyện với Bạch ma ma hoảng sợ, đang định quở trách thì nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của nàng ta, tim đập loạn nhịp.
"Mẫu phi." Thẩm Linh Lung đang muốn hỏi thấy xung quanh còn có nha hoàn, vội vàng nuốt những lời muốn hỏi lại thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi: "Các ngươi đều lui ra."
Bạch ma ma liếc mắt nhìn Vinh Vương Phi một cái, dẫn người nối đuôi nhau ra ngoài.
Vinh Vương Phi sắc mặt trang nghiêm: "Ngươi làm sao vậy?"
"Mẫu phi, không thể sinh rốt cuộc là Tạ Uyển Dư hay là đại ca?"
Thẩm Linh Lung không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt Vinh Vương Phi.
Trên đường đến đây nàng ta càng nghĩ càng khó chịu. Giả sử vấn đề nằm ở phía đại ca, thì tất cả nghi ngờ đều được giải thích. Vì sao mẫu phi đối xử với Tạ Uyển Dư khoan dung như vậy, khoan dung đến mức nàng ta có chút ghen tị, bản thân nàng ta cũng có con trai, nếu con dâu tương lai không thể sinh còn giam giữ nhi tử không cho con trai với người khác, nàng ta cũng không có tính tình tốt như vậy. Còn có đại ca, đều nói đại ca đối với Tạ Uyển Dư thâm tinh không hối hận vì nàng thủ thân như ngọc, nhưng nàng ta lại mơ hồ cảm thấy giữa đại ca cùng Tạ Uyển Dư dường như không thân mật như vậy.
ads
Vinh Vương Phi đột nhiên đổi sắc, cao giọng nói: "Ngươi nghe được những lời vô nghĩa này ở đâu, có phải có người nói lung tung với ngươi không?"
Nghe vậy đầu óc Thẩm Linh Lung ong ong lẩm bẩm: "Thật sự là vấn đề của đại ca."
"Nói bậy." Vinh Vương Phi phản ứng lại, lập tức phủ nhận: "Đại ca ngươi sao có vấn đề được, ngươi nói trước cho ta biết, ngươi nghe từ đâu."
"Đại tẩu nói cho ta biết." Trước mắt Thẩm Linh Lung cũng không dám bất kính gọi thẳng tên Tạ Uyển Dư nữa, vấn đề nằm ở trên người đại ca, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng là vấn đề của Tạ Uyển Dư, nhưng nàng chưa bao giờ giải thích. Nhớ tới những năm gần đây mình chèn ép gây khó dễ với nàng, Thẩm Linh Lung chỉ cảm thấy hoảng hốt, liều mạng nắm lấy khăn gấm.
"Nàng ấy."
Vinh Vương Phi tức giận nhìn Thẩm Linh Lung: "Có phải ngươi đi trêu chọc nó hay không, khiế nó tức giận!"
Thẩm Linh Lung chột dạ rụt cổ.
Vinh Vương Phi tức giận không có chỗ tiết đưa tay chỉ vào nàng ta: "Ta đã bảo ngươi không được đi trêu chọc nó, sao ngươi lại không nghe!"
"Ta nào biết!" Thẩm Linh Lung cũng cảm thấy mình oan uổng, nếu biết vấn đề nằm ở trên người đại ca, nàng đương nhiên sẽ không đi nói Tạ Uyển Dư, nhưng không phải là do nàng không biết sao? Không tránh khỏi oán giận Vinh Vương Phi: "Mẫu phi, chuyện lớn như vậy, vì sao người không nói cho ta biết!" Vừa nghĩ đến những chuyện mình làm với Tạ Uyển Dư mấy năm nay, trong lòng nàng ta cũng khó chịu.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết." Chuyện đã đến nước này, Vinh Vương Phi biết không giấu nổi cũng không che tai trộm chuông nữa, nữ nhi chung quy không phải người ngoài: "Lúc nó nói chuyện này ra, bên cạnh còn có người khác không?"
Thẩm Linh Lung không được tự nhiên nhéo ngón tay: "Chỉ có mấy nha hoàn bà tử bên cạnh ta, mẫu phi yên tâm, ta đã bịt miệng bọn họ rồi."
"Mấy người!"
Ánh mắt Vinh Vương Phi tối đen, người biết chuyện lại có thêm vài người, bị nhiều người biết như vậy, bí mật còn được coi là bí mật sao?
Một tháng này tuy rằng gió êm sóng lặng, nhưng Vinh Vương Phi cả đêm khó ngủ, chỉ sợ người nào miệng không kín hở ra tiếng gió. Đám người biết chuyện này giống như là thanh kiếm sắc bén treo trên đầu mẹ con bọn họ còn chưa rơi xuống. Đêm khuya yên tĩnh, Vinh Vương Phi không chỉ một lần thầm hận Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, liều lĩnh chạy tới tranh luận, đánh bà ta trở tay không kịp còn làm cho bà ta không kịp thu dọn mọi chuyện. Lại trách Tạ Uyển Dư không hề báo trước bộc phát.
Hiện tại càng hận, Tạ Uyển Dư đây là muốn làm gì, lại muốn nói bệnh của con trai ra cho mọi người đều biết, hay là để khôi phục thanh danh.
Vinh Vương Phi giật mình hoàn hồn, chẳng lẽ Tạ Uyển Dư thật sự có chủ ý này. Một khi người ngoài biết vấn đề nằm ở trên người nhi tử, thanh danh của nàng trong nháy mắt có thể lấy lại, còn có thể được khen ngợi. Vinh Vương Phi lại lắc đầu, nếu thật là như thế hơn một tháng nay nàng sao lại không có động tĩnh gì, còn muốn nhi tử ký vào khế thư kia.
"Mẫu phi." Thẩm Linh Lung thật cẩn thận kêu một tiếng khi thấy vẻ mặt Vinh Vương Phi bất định.
Vinh Vương Phi trừng mắt nhìn Thẩm Linh Lung: "Gọi mấy hạ nhân của ngươi vào."
Thẩm Linh Lung co rúm lại, biết mình gây họa, không dám cãi nữa nghe lời đi gọi người vào.
Vinh Vương Phi nghĩ một phen, sau đó, mang theo Thẩm Linh Lung đi tìm A Ngư. "Đợi lát nữa ngươi phải ngoan ngoãn nhận sai với nó."
Thẩm Linh Lung mất tự nhiên gật gật đầu, cảm thấy không còn mặt mũi gặp Tạ Uyển Dư.
Thấy A Ngư, khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Linh càng đỏ lên, ánh mắt chột dạ.
Vinh Vương Phi vô cùng áy náy: "Là ta không phải, không nói rõ ràng với nó nên nó mới hiểu lầm ngươi."
Thẩm Linh Lung lảo đảo mi mắt: "Đại tẩu, thực xin lỗi, là ta trách lầm tẩu, ta trước kia có chỗ không đúng, tẩu đại nhân đại lượng đừng giận ta." Trước kia có bao nhiêu chán ghét Tạ Uyển Dư, lúc này liền có bao nhiêu hổ thẹn hoảng hốt.
A Ngư câu khóe miệng, tươi cười lộ ra mệt mỏi bi thương: "Ngươi không phải là người đầu tiên nói như vậy, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Mẫu phi, chẳng lẽ sau này người nào ta cũng phải giải thích quá khứ như vậy, hay là tiếp tục ngậm nỗi căm hờn vào trong bụng?"
Trong lòng Vinh Vương Phi lộp bộp một tiếng, vội vàng nói: "Ta đã suy nghĩ rồi, chỉ là không phải một sớm một chiều là có thể làm được. Uyển Dư, con cho ta thêm một chút thời gian, cũng mong con chịu oan ức thêm một chút. Nhưng mẫu phi cam đoan với con, tuyệt đối sẽ không lâu đâu."
Vinh Vương Phi ăn nói ân cần dịu dàng, đại ý chính là hy vọng nàng có thể kiên nhẫn như trước, không nên để cho bản thân bất đồng không kiềm chế được.
Nghe như vậy Thẩm Linh Lung bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng, làm muội muội, nàng ta hy vọng Tạ Uyển Dư tiếp tục nhịn xuống. Nhưng với tư cách là nữ nhân, yêu cầu của mẫu phi nghe có chút quá đáng.