Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ta Muốn Phá Cp Chính

Chương 61: Chinh phục chiến thần vương gia (29)



Mạc Khâm ở phía trêи nhìn về phía người con gái bạch y đang đứng nổi bật giữa trung tâm trận chiến.

Cô vẫn luôn bình tĩnh, cao quý, bí ẩn và khó lường. Động tác dùng kiếm của cô thành thạo nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Ánh mắt của cô nhìn những người đang bao vây mình như nhìn những con rối mặc cô điều khiển.

Cô đem đến cho bọn họ 1 cảm giác chết chóc.

Bên phía bọn ngoại bang đánh lén lúc này đã có phần e dè với sự xuất hiện của cô thì ngay lúc này 1 tiếng gào của người phụ nữ trùm toàn thân đen đứng cạnh vương tử của bọn chúng.

- Cô ta chính là Tề Minh Khuê. Mau bắt lấy cô ta!

Mặc dù vẫn có chút e dè nhưng trong đầu của bọn chúng bây giờ chỉ có 1 ý nghĩ.

" Bắt được Tề Minh Khuê tương đương với cuộc chiến này bọn hắn sẽ kết thúc với thắng lợi! Hơn nữa dù gì cô cũng ở thế yếu đơn phương độc mã bị bao quanh bởi người của bọn hắn. Còn sợ thua sao? "

Nghĩ như vậy thì bọn hắn lại nhanh chóng lấy được tinh thần chiến đấu.

Bọn hắn lên càng lúc càng hăng chỉ với 1 mục tiêu duy nhất là Tề Minh Khuê.

Lúc này Mạc Khâm không thể đứng yên được nữa.

Anh cũng bắt đầu lao vào trong trận đấu đứng lưng giáp lưng với Tề Minh Khuê.

Hai người phối hợp với nhau khá ăn ý.

Bỗng nhiên có 1 tiếng xé gió vun vút lao đến theo sau là 1 loạt mũi tên đang bắn về phía đội quân.

Tề Minh Khuê lạnh mặt liếc về phía đứng của Bạch Nguyệt.

Cô và Mạc Khâm tránh né những mũi tên phi đến 1 cách chuẩn xác.

" Đây là muốn hi sinh cả 1 đội quân để giết cô đi?"

Cô dùng khẩu hình miệng nói với Bạch Nguyệt.

"" Chơi rất vui. ""

Bạch Nguyệt sau khi luận được khẩu hình miệng của Tề Minh Khuê thì giận đến phát hỏa!

Bao nhiêu công sức cô ta phải bỏ rầm trong mắt Tề Minh Khuê chỉ là những trò hề!

Cô ta càng hạ quyết tâm nhất định hôm nay dì có xảy ra tổn thất như thế nào thì cũng phải lấy được cái mạng của Tề Minh Khuê!!!

Bạch Nguyệt lúc này đã trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.

Không biết sau 1 hồi thảo luận với bị vương tử kia cô ta đã đưa ra lợi ích gì mà vị vương tử nọ không hề thương tiếc mà đưa thêm 1 đoàn binh tinh nhuệ mặc cho Bạch Nguyệt sai khiến.

Đúng thật là lần này Bạch Nguyệt đã quyết định chơi lớn.

Nếu cô ta muốn chơi đương nhiên Tề Minh Khuê sẽ tiếp!

Cô ta có thêm 1 đội binh tinh nhuệ thì phía Tề Minh Khuê cũng có 1 đội sát thủ do chính tay cô đào tạo nên.

Cuộc chiến lúc này dần nghiêng phần thắng về phía Tề Minh Khuê.

Trong 1 lúc mất cảnh giác cô đã nhìn thấy 1 thanh kiếm đang tiến đến muốn đâm xuyên tim cô nagy lúc này Tề Minh Khuê lại rơi vào 1 vòng tay quen thuộc.

Mạc Khâm nở 1 nụ cười với Tề Minh Khuê.

Ở trêи ngực kiếm đâm từ sau lưng đã được rút ra, máu cũng theo đó mà trào ra ồ ạt.

Nhưng Mạc Khâm hắn vẫn là 1 tư thế hiên ngang, ung dung làm như không có chuyện gì xảy ra ngay cả 1 cái nhíu mày hắn cũng không cho lấy.

Bạch Nguyệt nhìn thấy Mạc Khâm đỡ cho Tề Minh Khuê 1 kiếm không khỏi cười lớn, điên cuồng hét lên.

- Quả thực lần đầu nhìn thấy 1 người thâm tình như vậy! Không tiếc cả mạng sống mà cứu người mình yêu. Tề Minh Khuê kể cả ngày hôm nay ngươi không chết ta cũng sẽ không để cho ngươi sống 1 cách thoải mái, ngươi phải nhớ rằng người mà ngươi yêu hôm nay chết là vì ngươi!

Tề Minh Khuê vẫn cứ bình tĩnh mà khua kiếm chém người, trong con ngươi của cô không hề có 1 tia giao động.

Thoáng qua mọi người cảm tưởng như cô thực sự là ngay cả 1 cảm xúc cũng không có, từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ mặt của 1 người ngoài cuộc. Bất kể 1 thứ gì cũng không thể làm ảnh hưởng đến cô!

Nhưng Mạc Khâm lúc này anh có thể nhận ra rằng hình như cô là đang tức giận!?

Cô đây là tức giận vì anh sao?

Động tác giết người lúc nãy của cô tùy tùy tiện tiện như là đang dạo chơi thì lúc này nó mạnh mẽ hơn mang 1 áp lực vô hình như là 1 cơn cuồng phong bão táp chuẩn bị ập đến!

Mãi 1 lúc sau cô mới chầm chậm lên tiếng.

Giọng nói của cô lúc này không phải kiểu lãnh đạm bình thường mà là 1 giọng nói lạnh lẽo như tiếng gọi của địa ngục.

- Đụng được đến người của ta thì cũng phải nghĩ đến sẽ phải trả 1 cái giá tương xứng!? Tỷ như mạng sống của các ngươi.

Các âm tiết được phát ra 1 cách nhẹ nhàng, chậm rãi lại gợi cho người ta cảm giác mạng sống của mình đang đếm ngược từng giây.