Cố Tử Hoán vừa trở về nhà sau một bữa tiệc xã giao, lúc này đang dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi.
Người giúp việc bưng canh giải rượu đặt xuống bàn. Hắn cầm lấy, một ngụm uống cạn.
Ngay lúc này chuông điện thoại vang lên. Hắn thuận tiện cầm lấy, click mở WeChat, sau đó liền thấy một tấm ảnh khiến đàn ông phun máu mũi.
Trong tấm ảnh là cô gái với mái tóc ướt dầm dề, hai tròng mắt ẩn chứa sương mù, môi đỏ khẽ nhếch, vươn đầu lưỡi, lộ ra biểu tình liếm láp. Bọt nước từ cổ chảy xuôi xuống, chảy qua xương quai xanh tinh xảo, tiến vào trong khe rãnh sâu hút phía dưới.
Vì là chụp cận cảnh, cho nên quần áo trong suốt hoàn toàn bại lộ dáng người thướt tha quyến rũ bên trong. Đầu vú hồng hồng, cương cứng ẩn hiện, tựa như đang đợi đàn ông đến ngắt nó.
Côn thịt giữa hai chân nhanh chóng phấn chấn ngẩng cao đầu. Hắn chưa bao giờ là Liễu Hạ Huệ, cho nên thấy ảnh chụp dâm loạn của phụ nữ liền cứng, cũng không có gì kỳ quái.
Hắn chỉ tức giận là người phụ nữ này không biết kiểm điểm, đã ly hôn rồi lại còn dùng ảnh này quyến rũ hắn.
"Hừ! Ti tiện."
Ngay khi hắn đang chuẩn bị xóa tấm ảnh đi, thì một tin nhắn nữa được gửi tới. Nhìn thấy nội dung bên trong, lông mày nhẹ nhảy lên, trong mắt tràn đầy lửa giận.
—— Ôi, xin lỗi chồng cũ nha, tôi gửi nhầm người rồi. Nick WeChat của anh giống bạn trai tôi quá. Nếu không... Anh đổi tên khác đi được không?
Cố Tử Hoán cười nhạo một tiếng: "Ly hôn chưa được bao lâu, đã lẳng lơ đi dụ dỗ đàn ông khác. Quả nhiên là thứ đàn bà dâm đãng không có đàn ông không chịu được."
Cuối cùng hắn không xóa bức ảnh kia.
*
Sáng hôm sau, Lê Viện rời khỏi giường với tâm trạng tốt, sau đó trang điểm thật đẹp.
Nhìn chính mình trong gương, Lê Viện làm một cái hôn gió: "Mỹ nhân này là ai vậy? Làm sao bây giờ? Tôi yêu người đẹp mất rồi."
Chu Xảo Huệ làm bữa sáng xong, thấy cô ra ngoài, không khỏi cười rộ lên.
"Đúng vậy nha! Càng ngày em càng đẹp, chị là con gái cũng muốn cong luôn rồi."
"Không được đâu. Em không có công cụ để thỏa mãn chị. Chị vẫn nên tìm đàn ông hàng to xài tốt thì hơn." Lê Viện ôm ngực, một bộ dáng sợ hãi bị khinh bạc.
"Đừng làm trò, lại đây." Chu Xảo Huệ vẫy tay. "Bây giờ chúng ta chỉ là vai phụ, không phải đứng trên đỉnh cao trước kia nữa. Mỗi ngày nên đi sớm một chút, đừng để cho người ta có cơ hội soi mói em. Dù sao đi sớm cũng tốt. Còn hơn đi muộn bị kẹt xe."
"Biết rồi." Lê Viện đi đến trước bàn ăn ngồi xuống. "Quay xong bộ phim này, chúng ta sẽ là người có tiền đúng không?"
"Bạn trai cũ của em hơi bị quyền lực nha. Đạo diễn trả giá khá tốt." Chu Xảo Huệ nói: "Mười vạn một tập. Cả bộ phim dài 50 tập, cho nên quay xong sẽ có 500 vạn."
"Đủ mua một chiếc xe rồi." Lê Viện nở nụ cười.
"Em là ảnh hậu, cát xê trước đây còn gấp mấy lần hiện tại, thế mà em còn có thể thỏa mãn như vậy. Xem ra hoàn cảnh khác nhau thì tâm trạng cũng khác nhau. Như vậy cũng tốt. Cầm lên được, buông xuống được. Ăn được sơn trân hải vị thì cũng có thể gặm được củ cải trắng. Bây giờ em càng xinh đẹp hơn, xuất sắc hơn so với trước kia."
"Nghe chị thổi phồng em như vậy, cả người em muốn bay lên trời rồi!"
Khi hai người cùng đến đoàn làm phim, quả nhiên lại tới sớm nhất. Không bao lâu sau, Hạ Mân từ trong xe trợ lý bước xuống.
"Hai vị mỹ nữ đến sớm ghê!" Người đại diện của Hạ Mân nhiệt tình chào hỏi.
"Trước đây luôn là Hạ ảnh đế nhà chúng tôi đến sớm nhất, xem ra hiện tại bị các cô đoạt ngôi rồi. Đoàn phim mà tích cực được như hai người thì thật tốt."
"Hai vị mỹ nữ, ăn sáng chưa?" Trợ lý nhô đầu ra, lắc hộp cơm trong tay. "Chúng tôi mua hơi nhiều, cùng ăn nhé?"
"Được!" Chu Xảo Huệ còn chưa kịp từ chối, Lê Viện đã giành lời trước đáp ứng.
Chu Xảo Huệ nhìn về phía Lê Viện, dùng ánh mắt hỏi cô: Không phải vừa nãy mới ăn rồi sao? Em đừng quên mình là minh tinh, phải giữ dáng!
Lê Viện dường như không nhìn thấy cảnh cáo trong mắt Chu Xảo Huệ. Chỉ cảm thấy người tên Hạ Mân này rất thú vị. Nói hắn không thích cô, có đôi khi lại dùng ánh mắt lặng lẽ quan sát cô. Nói hắn thích cô, có đôi khi nhìn thẳng vào mắt cô hắn lại mang một bộ dáng rất không kiên nhẫn.
Nội tâm của người này rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp đây? Đột nhiên Lê Viện rất muốn biết suy nghĩ của hắn.
Hạ Mân yên lặng không nói gì, chính là ngầm đồng ý với bọn họ. Có lẽ đối với hắn mà nói, loại chuyện này không đáng để chú ý.
"Cảm ơn bữa cơm của các anh. Sáng mai các anh đừng chuẩn bị bữa sáng, tôi sẽ tự mình làm vài món chiêu đãi mọi người." Lê Viện cười nói: "Tay nghề của tôi không tệ lắm đâu!"
"Thế thì sao bọn tôi nỡ từ chối chứ?" Người đại diện Đường Thịnh nhìn về phía Hạ Mân. "Hạ ảnh đế nhà chúng tôi không thích ăn hành với tỏi, đừng bỏ hai thứ đó nha!"
"Trùng hợp thật! Tôi cũng không thích. Xem ra tôi và Hạ ảnh đế rất có duyên với nhau." Lê Viện cười nói nhìn Hạ Mân.
Mặt hắn không có cảm xúc gì, tiếp tục xem kịch bản trong tay, phảng phất như không nghe thấy câu chuyện của bọn họ.
"Những người khác hẳn là đã tới rồi. Bọn tôi ra ngoài trước." Lê Viện thức thời nói, kéo Chu Xảo Huệ ra khỏi cửa.
Sau khi đi xa được một đoạn, Chu Xảo Huệ nôn nóng mà mở miệng: "Vừa rồi là em trêu chọc Hạ ảnh đế sao? Làm ơn, cậu ấy có tiếng là giữ mình trong sạch, em đừng có tâm tư gì với người cậu ấy."
"Chị nói cứ như là em thèm thuồng người ta vậy. Bọn họ mời chúng ta ăn sáng, em đáp lễ lại không phải bình thường sao?"
"Nhưng bỗng nhiên em ăn đồ của họ làm gì? Em có hiểu đó gọi là cắn người miệng mềm* không?"
(*)Cắn người miệng mềm: Ý nói ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.. nhận đồ của người khác thì phải giúp người ta
"Bọn họ đã có ý tốt mời mình, sao có thể từ chối? Đây là cơ hội để tạo mối quan hệ tốt với đồng nghiệp."
"Thôi được rồi, chị không nói lại em. Nhưng vẫn phải nhắc nhở em, Hạ ảnh đế không giống như những người khác. Cậu ta không chơi quy tắc ngầm. Cô gái trước đây đã bò lên giường cậu ta, bây giờ không biết đang ở nơi nào bán khoai lang khoai đỏ đâu!"
"Em biết rồi."
Cảnh quay kế tiếp diễn ra vô cùng thuận lợi. Tiếp theo là đoạn là nữ hai lần đầu nhìn thấy Vinh sư huynh ở môn phái. Một lần kinh diễm trong nháy mắt, đã trở thành tâm ma suốt cuộc đời này của nàng.
Lúc ấy nữ hai vẫn là đệ tử của ngoại môn, so với Vinh sư huynh là đệ tử thân truyền khác biệt như mây như bùn. Nàng chỉ dám lặng lẽ ái mộ. Mà nữ chính là sư muội nam chính, đồng thời hai người cũng là thanh mai trúc mã. Vinh Dục đối với những người khác không mấy kiên nhẫn, chỉ dịu dàng với một mình nữ chính.
"Nam 1 và nữ phụ 2 mỗi người vào vị trí của mình." Đạo diễn cầm loa kêu to. "Action!"
Nữ phụ Tần Yên Chi bị đồng môn bắt nạt, một lần chạy trốn đến dòng suối mà Vinh Dục thường xuyên luyện kiếm, trùng hợp lúc này hắn cũng có mặt ở đó.
Vinh Dục nhất thời không kịp dừng kiếm lại, cắt ngang qua mặt Tần Yên Chi, tức khắc hắn lấy ra một lọ thuốc đưa cho nàng, chỉ là không muốn mắc nợ người khác. Thế nhưng mà, chỉ một lần ấy nữ phụ đã nhất kiến chung tình.
Bên cạnh dòng suối mát lạnh, cánh hoa trên cây rơi rào rạt xuống trên người thiếu niên anh tuấn, trái tim nàng không chịu khống chế mà nhảy lên.
Lê Viện mặc đồ hóa trang chạy nhanh, mồ hôi lướt qua khuôn mặt, tóc rối dính trên má, cả người chật vật không chịu nổi.
Nàng ngã trên mặt đất, lại bò dậy, quay lại về phía sau nhìn thoáng qua, trong mắt có tức giận cùng với không cam lòng, lại mang theo sợ hãi và kinh hoảng.
"A!" Theo sau một tiếng thét chói tai, ánh sáng thanh kiếm quang lóe lên, trên mặt nàng nhiều thêm một vệt máu.
Máu tươi từ trên gò má trượt xuống.
Nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên đối diện, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và si mê.