Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Tới Rồi

Chương 49: Đối Phó Với Các Nam Nhân Ảnh Hậu (26)



Hạ Mân tức muốn nổ phổi.

Thế nhưng lúc này lại không có khả năng keo kiệt mà đá hắn ra khỏi nhà được?

Vừa bước vào phòng, Lam Y Thành khóa cửa lại, đè Lê Viện trên tường hôn.

Lê Viện đẩy hắn ra, vỗ ngực hắn.

“Khụ khụ… Em cái người này…”

“Ngực anh bị thương?” Lê Viện khẩn trương đỡ lấy hắn. “Vậy mà còn dám làm bậy?”

“Bề ngoài thoạt nhìn thì không sao, nhưng bị đâm phải cột điện, có khả năng chỉ bị thương mỗi cái trán thôi sao?” Trong mắt Lam Y Thành lóe lên tia sáng.

“Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm xằng bậy.” Lê Viện trừng mắt nhìn hắn. “Anh ở đây tĩnh dưỡng đi! Bây giờ em đi mua đồ ăn. Buổi tối muốn ăn gì?”

“Anh đi với em.” Lam Y Thành nói.

“Không được. Anh ở đây nghỉ ngơi.” Lê Viện từ chối Lam Y Thành, mở cửa đi ra ngoài.

“Còn chưa trải ga trải giường!” Lam Y Thành oán giận nói.

Lê Viện lại một lần nữa quay trở về: “Còn không phải bị anh chọc tức nên quên sao.”

Lam Y Thành bị bỏ lại trong nhà Hạ Mân. Lê Viện nói muốn đi mua đồ ăn, Hạ Mân cũng đi theo. Hai người bọn họ hóa trang đơn giản.

Cái gọi là hóa trang, chính là đeo kính râm, mặc quần áo bình thường, tạo kiểu tóc làm bản thân càng thêm bình dân.

Nhưng mà cho dù như vậy, ngoại hình của Hạ Mân vẫn không giấu đi đâu được. Lê Viện không có cách nào khác, dứt khoát đội mũ lên cho hắn, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Lê Viện hóa trang càng đơn giản. Chỉ cần trang điểm cho xấu đi một chút, mang hơi hướng già hóa, khả năng bị nhận ra liền giảm xuống.

“Hai người kia là một cặp sao? Dáng dấp cũng đẹp thật!”

“Còn không nhìn thấy mặt bọn họ, sao cậu biết người ta đẹp?”

“Tuy là không nhìn rõ, nhưng khí chất của bọn họ xuất chúng như vậy, người mù cũng có thể nhìn ra nhan sắc của bọn họ không tầm thường.”

“Sao tớ lại có cảm giác chàng trai kia trông giống chồng của chúng ta thế nhỉ?”

“Đúng nhỉ! Vóc dáng quả thật có chút giống Hạ Mân.”



“Đừng có nằm mơ. Hạ Mân sao có thể đi dạo siêu thị được? Càng không thể nào đi chung với phụ nữ. Chồng của chúng ta chính là chó độc thân vạn năm, chỉ thuộc về chúng ta!”

Lê Viện và Hạ Mân đi dạo bình thường như không có chuyện gì xảy ra, đối với những lời bàn tán của thiếu nữ đều xem như không thấy.

“Cá hôm nay trông khá ngon, mua một chút về hầm ớt đi!”

“Anh không thích ăn cay.”

“Vậy thì cá chua ngọt.”

“Được.”

“Cái này cũng không tệ… Hình như ở nhà dấm không còn nhiều, còn phải đi mua dấm.”

Lê Viện chọn lựa một đống đồ, Hạ Mân phụ trách đẩy xe mua sắm.

Khi hai người đang ngắm thứ gì đó, bỗng nhiên phía đối diện lóe lên một tia sáng flash. Lê Viện theo bản năng nghiêng đầu, sau đó bắt lấy tay Hạ Mân bước đi nhanh hơn.

“Gấp cái gì? Chụp thì cũng đã chụp. Chẳng lẽ cứ phải giấu diếm sao?” Hạ Mân ngồi ở ghế lái, không vui nhìn cô.

Lê Viện vỗ mặt hắn, nói: “Đừng quậy nữa. Hiện tại danh tiếng của em tệ như vậy, nếu lúc này tạo ra scandal, người ta cũng sẽ nói em dùng quy tắc ngầm đúng chứ?”

“Cùng lắm thì trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Hay là, em không muốn chịu trách nhiệm với anh?” Hạ Mân bưng lấy mặt Lê Viện, hôn lên môi cô.

Lê Viện sợ xung quanh còn có paparazzi chụp lén, nhanh chóng đẩy hắn ra.

“Về nhà trước đi!”

Vào buổi tối, Lê Viện làm một bữa ăn phong phú thịnh soạn. Cô cũng gọi Chu Xảo Huệ tới. Cô ấy vừa vào đã nhìn thấy cảnh sum họp đầy đủ, thề sau này sẽ không bao giờ tới ăn bữa cơm căng thẳng như vậy nữa. Cô tình nguyện ăn mì gói một mình, còn hơn là ngồi trên một bàn ăn, mà có hai người đàn ông ngấm ngầm đấu súng với nhau.

“Lâm Lâm, hôm nay bọn em bị paparazi chụp được à?”

Trong lúc ăn trái cây, Chu Xảo Huệ theo thói quen cầm điện thoại lướt tin tức. Tin đứng đầu mới nhất chính là Hạ Mân cùng với một cô gái thần bí cùng nhau đi dạo phố mua đồ ăn.

Lê Viện nhìn thoáng qua, nói với Hạ Mân: “Anh xem đi! Em đã nói là có paparazzi. Anh còn cứng đầu muốn đi chung. May mà không chụp được mặt em.”

“Anh cũng đã nói, cùng lắm thì đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Chỉ cần em không có ý kiến, anh lập tức sắp xếp phóng viên tuyên bố chuyện này.”

“Nhưng tôi có ý kiến.” Lam Y Thành cười lạnh: “Ngày nào tôi còn không đồng ý, các người đừng mơ sẽ kết hôn.”

“Vậy khi nào anh mới đồng ý?” Chu Xảo Huệ không sợ chết mà hỏi một câu.



“Khi tôi chết.” Ánh mắt Lam Y Thành sắc bén như kiếm, vèo vèo bắn qua.

Chu Xảo Huệ sờ cánh tay nổi đầy da gà, cười gượng vài tiếng: “Lam tổng thật hài hước.”

Thời điểm chuẩn bị đi về, Chu Xảo Huệ kéo Lê Viện sang bên cạnh, nói: “Mặc dù tay nghề của em rất tốt, nhưng về sau có chuyện tốt này làm ơn đừng gọi chị. Chị càng biết ơn em. Còn nữa, Hạ ảnh đế và Lam tổng đều là người đàn ông tốt, cũng không dễ chọc vào. Đại tiểu thư, em kiềm chế lại một chút, đừng đùa quá trớn.”

“Em có chơi đùa đâu!” Lê Viện vẻ mặt vô tội. “Gặp được đàn ông tốt, muốn chiếm làm của riêng, đây là bản chất của con người mà!”

“Vậy em không thể nắm lấy cả hai chứ?” Chu Xảo Huệ hết cách nói.

“Vì sao không thể? Em cảm thấy cái ý này khá hay.” Lê Viện xoa cằm. “Một người ba năm bảy, người kia hai tư sáu, còn lại cuối tuần em nghỉ ngơi.”

“…”Chu Xảo Huệ sắp quỳ xuống với vị này đại tiểu thư này rồi.

Từ sau khi ly hôn, cô càng ngày càng ‘thay đổi’. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, không biết sẽ có bao nhiêu người đàn ông bị cái tiểu yêu tinh này câu đi mất.

Lam Y Thành và Hạ Mân nhìn nhau.

Ba năm bảy, hai tư sáu?

Bọn họ đồng thời rùng mình một cái.

Ban đầu Lê Viện vốn chỉ nói đùa. Nhưng mà sau khi nói xong, đột nhiên cảm thấy ý tưởng này không tệ.

Lam Y Thành có cảm tình với cô, cô cũng rất có hứng thú với hắn. Còn Hạ Mân càng không cần phải nói, hiện tại hắn đã là người đàn ông của cô. Cái cảm giác này cũng không tệ.

Nếu như hai người bọn họ đều sống chết quấn lấy cô không bỏ, vậy thì thu luôn cả hai.

Mấy ngày kế tiếp Lê Viện đều ở nhà nhàn rỗi. Hạ Mân mỗi ngày đều có lịch trình, ngày nào cũng loay ha loay hoay không khác gì con quay.

“Đây là kịch bản Hạ ảnh đế cho người đưa tới, em xem thử đi.” Chu Xảo Huệ lấy kịch bản đưa cho Lê Viện đang đắp mặt nạ.

“Lúc đầu Hạ ảnh đế có sắp xếp cho em một kịch khác, nhưng mà đạo diễn bên kia có chút việc, lùi lại thời gian quay. Thừa dịp này, Hạ ảnh đế sắp xếp cho em một bộ phim mới luôn. Chờ sau khi quay xong, cũng vừa hay bắt đầu lịch trình đoàn phim bên kia.” Chu Xảo Huệ ngồi bên cạnh giải thích.

“Phim tâm linh?” Lê Viện kinh ngạc. “Còn do Bàng Đạo phụ trách. Đây chính là nhà văn nổi tiếng thì phải. Tác phẩm của người này được không ít giải thưởng đấy.”

“Đúng vậy! Nam chính của bộ này cũng rất nổi tiếng. Trong giới giải trí Hạ ảnh đế có rất ít đối thủ, mà vị này chính là một trong số đó. Anh ta ra mắt cũng sớm, nhưng mà lại không quay phim nhiều như Hạ ảnh đế. Bởi anh ta vốn có xuất thân từ ca sĩ, nghề chính là ca hát. Vì mấy năm nay giới ca hát không phát triển, nên mới chuyển sang làm diễn viên. Mà thiên phú của người này cực kỳ tốt, tùy tiện quay mấy bộ phim, đều được đề cử nhận giải thưởng lớn. Nhưng anh ta cũng không đem diễn xuất thành nghề chính. Chỉ cần không có phim quay liền sẽ đi thu ca khúc hát.”

“Người chị nói chính là vị vương tử u buồn Tô Trạch Phong? Album nhạc của anh ta không phải bán được khá tốt sao? Đây cũng được coi như thành công rồi.” Lê Viện nói.

“Em cảm thấy như thế là thành công à, nhưng với anh ta mà nói lại không phải. Những người mua album của anh ta, hồ như toàn là fans bên mảng diễn xuất của anh ta. Người chân chính mê nhạc của Tô Trach Phong cũng không được bao nhiêu. Có người nói giọng anh ta khá tốt, nhưng khi cất lên lại không có cảm xúc. Nghe bài hát của anh ta luôn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó.”