Lê Viện bắt lấy tay Cố Tử Hoán, cười như không cười.
“Cố tổng, mùi dấm này là gì đây? Công phu trên giường của tôi tốt thì liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ ly hôn rồi, còn phải vì anh mà giữ trinh tiết à?”
Ánh mắt Cố Tử Hoán thâm trầm.
“Thật đúng là không biết xấu hổ.”
“So với không biết xấu hổ, cũng không lợi hại bằng anh.” Lê Viện mỉm cười: “Thích mối tình đầu đến như vậy, thì sao không đi chết với người ta đi? Sinh ra không thành vợ chồng, thì sau khi chết có thể làm một đôi uyên ương, như vậy sẽ không gây tai họa cho những người phụ nữ khác. Cô gái gần đây anh coi trọng có biết anh xem người ta như thế thân không?”
“Đừng xen vào việc người khác.” Ánh mắt Cố Tử Hoán ngưng lại.
“Không ảnh hưởng gì đến tôi thì tôi sẽ mặc kệ. Xin Cố tổng cũng chú ý đến hành vi của mình một chút, đừng quản cuộc sống của vợ cũ nhiều quá. Nếu giữa chúng ta có con, anh còn có thể bám vào danh nghĩa của đứa bé. Nhưng mà giữa chúng ta cái gì cũng không có. Chỉ có mèo con tàn tật cho anh lợi dụng một chút. Có điều, chỉ lần này duy nhất. Nhắc tới tôi còn phải cảm ơn công lao Cố tổng đã rời bỏ. Nếu không phải ly hôn với anh, tôi sẽ không biết bên ngoài có nhiều đàn ông để tôi lựa chọn như vậy. Mỗi người bọn họ đều tốt hơn so với anh. Ở bên cạnh bọn họ, so với ở bên anh thoải mái hơn nhiều.”
“Lam Y Thành cho cô một đêm bao nhiêu tiền? Hạ Mân và Tô Trạch Phong lại cho cô tài nguyên gì? Bọn họ cho được, thì tôi cũng có thể cho. Thế nào? Ở lại với tôi một đêm, cô muốn thứ gì đều có, về sau cả đời chúng ta sẽ không qua lại với nhau.”
“Anh không tốt bằng bọn họ, gia thế cũng không lớn như Lam Y Thành, tôi khờ mới đi chọn anh. Cố tổng, quý trọng cảm giác hiện tại đi! Anh thực mau sẽ bị mất hết. Ở thời điểm anh có hai bàn tay trắng, không biết mấy ánh trăng sáng kia có để anh vào mắt hay không. Thế thân? Anh cũng không ngại, ghê tởm.”
Lê Viện tính muốn chạy, Cố Tử Hoán thẹn quá hóa giận nắm lấy cánh tay cô, kéo cả người cô về.
“Buông ra.”
Lê Viện kêu đau.
Cố Tử Hoán vây cô vào góc tường, chế nhạo nhìn cô.
“Nữ nhân khẩu thị tâm phi. Trước đây thời điểm cô rên rỉ dưới thân tôi đâu có nói như vậy. Cô nói tôi nhanh lên, sâu một chút, thao mạnh chút…”
“Cố tổng làm gậy mát xa vẫn rất có hữu ích. Ai bảo lúc trước tôi còn quá trẻ, không có kiến thức. Hiện tại gặp người tốt hơn, ai còn dùng loại hàng kém này?”
“Cô có phải muốn đi tìm chết không? Nếu muốn, tôi có thể thành toàn cô.” Cố Tử Hoán nhiều lần nghe Lê Viện mỉa mai, sắc mặt âm trầm.
“Cố tổng vẫn nên lo lắng cho công ty của mình thì hơn! Vừa rồi… Tôi không cẩn thận lỡ phát lời nói của anh lên mạng rồi. Ừm…” Lê Viện giơ điện thoại lên, trên màn hình hiện lên giao diện Weibo. Trên bảng tin là một file âm thanh. Lê Viện click mở, giọng nói của cô lập tức vang lên.
“Chẳng lẽ ly hôn rồi, còn phải vì anh mà giữ trinh tiết à?”
“Thật không biết xấu hổ.”
“Nói đến không biết xấu hổ…”
Toàn bộ cuộc trò chuyện kéo dài đến đoạn ‘Lam Y Thành cho cô một đêm bao nhiêu tiền, Hạ Mân và Tô Trạch Phong lại cho cô tài nguyên gì’.
Mà lúc này, trên Weibo đã quậy muốn lật trời.
Một tin tức chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã được hơn mấy nghìn lượt share. Nhìn tình hình này, nhất định sẽ còn tiếp tục lan tràn.
Sắc mặt Cố Tử Hoán khó coi, bắt lấy Lê Viện nói: “Cô lập tức đăng thông báo, nói đây chỉ là tập kịch bản ngay.”
“Vì sao tôi phải đăng chứ? Anh cho rằng tôi đến đây vì cái gì? Chính là tôi muốn cho mọi người biết anh cưới tôi như thế nào, lại đối xử với mấy thế thân khác ra sao. Anh cho rằng mình là thánh nhân thâm tình chân thành chắc, thật ra lại chính là rác rưởi đùa giỡn phụ nữ. Không sai! Đúng thật là tôi đang ở bên bọn họ. Lam Y Thành là mối tình đầu của tôi. Nếu không phải vì giận dỗi với anh ấy, tôi cũng sẽ không gặp được tên khốn nạn như anh. Tôi và Hạ Mân cũng ở bên nhau. Rồi ảnh hưởng gì đến anh chứ?”