Phu nhân Tĩnh An hầu là Uông thị bước tới ngồi xuống, nhu tình như nước nhìn lão gia nhà mình.
"Sai thì cũng đã sai rồi, bây giờ chỉ còn cách là đâm lao phải theo lao thôi. Chàng cứ việc nói là vì bát tự của cặp tân nương bị nhầm lẫn dẫn đến nhân duyên thay đổi. Dù sao trong thiệp cưới cũng không nói rõ đối tượng của Đại Lang và Nhị Lang, chỉ nhắc đến chuyện hai đứa thành thân, nghênh đón Nguyễn gia và Đường gia tiểu thư vào Trần phủ. Trong chuyện này vừa mơ mơ hồ hồ như thế dễ dàng đổi trắng thay đen. Sau đó chúng ta cho mời một cao tăng ra làm chứng. Chứng minh mối nhân duyên của Đại Lang và Nguyễn gia tiểu thư là do duyên trời tác hợp, còn Nhị Lang và Đường gia tiểu thư có duyên nợ từ kiếp trước. Đến lúc đó có người muốn nói ra nói vào cũng không có chứng cớ."
"Nàng nghĩ đám người bọn họ đều là người ngốc sao?" Tĩnh An hầu nghe Uông thị nói xong, buồn bực ban đầu cũng tiêu tan chút ít.
"Không ai nói bọn họ ngốc cả. Bọn họ tin hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần ngăn được miệng lưỡi thế gian là được. Chúng ta chỉ cần tuyên bố rõ ràng một chút."
Tĩnh An hầu nhíu mày suy nghĩ: "Hiện tại cũng không có biện pháp tốt hơn, vậy cứ theo nàng nói mà làm đi! Về phần cao tăng, cho mời trụ trì trong miếu là được!"
"Thời gian cũng không còn sớm, tí nữa hai tân nương sẽ tới kính trà chúng ta. Hầu gia, chuyện đã đến nước này, người cũng đừng tức giận với hai đứa nó. Sự tình xảy ra như vậy, chúng nó đều không ai muốn cả. Chúng ta cứ thoải mái vui vẻ với nhau trước đã, về sau đã có hai đứa con dâu nghe lời còn không phải sao." Uông thị vỗ vỗ tay Tĩnh An hầu, nũng nịu nói.
Tâm tình ông ta cũng hòa hoãn lại, không trưng ra sắc mặt khó coi như vừa rồi nữa. Uông thị nhỏ hơn ông mười tuổi, ngày thường tình cảm phu thê yêu thương vô cùng mặn nồng. Hôm nay nếu không phải tâm tình không tốt, cũng sẽ không bày ra mặt lạnh với thị.
--------
Giờ phút này bên trong đại đường, các trưởng bối Trần gia đều có mặt đông đủ. Sự tình hai tân nương tử động nhầm phòng đã truyền ra bên ngoài, hiện tại trên mặt bọn họ đều là thần sắc hưng tai nhạc họa*.
(*)Hưng tai nhạc họa: Người không có ý tốt, khi người khác gặp họa thì cảm thấy vui vẻ, ích kỷ lạnh lùng. Giống với câu "Bỏ đá xuống giếng", vui khi người gặp họa.
Tĩnh An hầu và Uông thị một trước một sau bước vào. Vẻ mặt của đám người lập tức thu liễm lại.
"Hầu gia, phu nhân, đại thiếu gia và nhị thiếu gia dẫn hai thiếu phu nhân tới kính trà với các vị trưởng bối." Lão ma ma bên người Uông thị đi theo sau nói.
"Mau mau mời đi!" Gương mặt Uông thị đầy vẻ tươi cười. "Mong ngóng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đến ngày được uống trà con dâu mời rồi. Một lần này ấy vậy mà được cùng lúc cả hai ly. Ta còn cố ý để cho bụng đói rồi mới tới, chút nữa nhất định phải uống nhiều mới được."
"Tẩu tẩu thật là có phúc. Hai nàng dâu cùng một lúc vào cửa, sang năm liền có thêm hai đứa cháu đức tôn, chẳng mấy chốc mà tẩu lên chức tổ mẫu đó." Phụ nhân ngồi bên cạnh nịnh nọt nói.
"Muội muội quá lời rồi." Uông thị cười đến không khép được miệng.
Trần Dịch Sâm dẫn theo Lê Viện vừa đến, đúng lúc chạm mặt Trần Dịch Bắc và Đường Ngọc Kiều.
Đường Ngọc Kiều này người cũng như tên, kiều mị như hoa. Thanh danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành cũng không phải tự nhiên mà có. Nàng ta sở hữu một đôi mắt đào hoa câu nhân, khóe mắt còn có nốt ruồi đỏ, ngược lại càng tăng thêm vẻ kiều mị phong tình. Tiêu chuẩn cái đẹp mà thời đại này theo đuổi chính là mỹ nhân nhu nhu nhược nhược, cho nên dáng người Đường Ngọc Kiều so với Lê Viện có phần nhu nhược hơn, thoạt nhìn có chút đơn bạc.
Thế nhưng nguyên chủ lớn lên cũng không kém, chẳng qua trước kia nàng lúc nào cũng khúm núm khép nép, không dám thể hiện bản chất vốn có của bản thân. Chỉ cần nàng thẳng thắn tự tin ưỡn ngực, phong tình mị hoặc bắn đầy trời, có nam nhân nào nhìn thấy mà không yêu?
Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, cặp thỏ ngọc trước ngực cực kỳ no đủ. Xuống dưới là cái eo thon nhỏ chỉ cần một tay là có thể nắm hết, tựa như hơi dùng sức một chút liền có thể bấm gãy.
Trần Dịch Bắc trước nay có tiếng là quân tử như lan như ngọc. Bình thường luôn là một thân bạch y trắng muốt, cả người đều toát lên khí chất cao nhã thánh khiết. Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm y màu xanh da trời, thiếu đi vài phần lịch sự tao nhã, nhiều hơn vài phần tôn quý.
Lại nhìn qua nam nhân bên cạnh cô, mặc kệ hắn có mặc cái gì đi chăng nữa, cũng không có ai để ý. Bởi vì khí chất trên người hắn luôn chỉ có một, không bộ quần áo nào có thể thay đổi.
Bá đạo, sắc bén, giống như bao kiếm hung mãnh, chỉ cần ra khỏi vỏ liền xuất hiện máu tươi.
Thời điểm Trần Dịch Bắc nhìn thấy Lê Viện, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Đây là vị hôn thê đính hôn từ trong bụng mẹ trước đây của hắn ta? Nàng đẹp đến mức này sao? Tư sắc yêu mị mất hồn như thế, trước kia sao hắn ta lại không hề nhận ra.