Tô Trạch Phong bước vào, hắn liếc hai người một cái, đôi lông mày hơi nhăn lại.
“Cậu vào làm gì?”
Tô Trạch Phong lạnh nhạt: “Đương nhiên là thưởng thức bữa ăn của tôi.”
Lam Y Thành không làm khó xử hắn.
Nếu đã chấp nhận hắn, mà lúc này lại bài xích hắn, vậy có chút đạo đức giả.
Hắn nhường vị trí của mình.
Cầm lấy vòi sen bên cạnh, điều chỉnh nước ấm, rửa sạch tinh dịch trên người Lê Viện.
Hạ Mân ôm eo Lê Viện thọc vào rút ra. Nhìn thấy Tô Trạch Phong thì cực kỳ khó chịu xì một tiếng, sau đó đẩy nhanh tốc độ.
“A… sâu quá… Mân…” Lê Viện kinh hô.
Lam Y Thành dùng nước ấm rửa sạch cơ thể cô, khiến cô càng thêm mẫn cảm. Nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn liếm môi, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Tô Trạch Phong đi tới, cởi quần, móc dương vật dữ tợn ra.
“Bảo bối, cho anh cảm nhận kỹ thuật lưỡi của em một chút.”
Lê Viện hờn dỗi nhìn hắn: “Lúc nãy bị anh hành sắp chết, giờ còn vào nữa chứ.”
“Ai bảo em kêu dâm đãng như vậy? Anh là một người đàn ông bình thường. Nếu ngay cả âm thanh kia vẫn chịu được, thì còn là đàn ông chắc?”
Lê Viện há mồm ngậm lấy côn thịt của hắn.
“Ưm… Quá lớn…” Cô phun ra. “Đợi lát nữa chậm một chút, em chịu không nổi.”
Hạ Mân và Tô Trạch Phong vốn là đối thủ một mất một còn xuất hiện cùng lúc, sao có thể nghe lời mà ‘chậm một chút’?
“A…”
Trong phòng khách, Lam Y Thành ngồi trên ghế sô pha, laptop đặt trên đùi, nhìn sự biến động của cổ phiếu.
Cho đến khi trời tối, âm thanh trong phòng tắm mới kết thúc. Hắn nhìn thời gian, gọi điện thoại cho thư ký đưa đồ ăn tới.
Hạ Mân ôm Lê Viện đã sức cùng lực kiệt ra ngoài.
Lê Viện thân mang danh khí, lại có hệ thống gian lận bên người. Nếu là đàn ông bình thường, chỉ sợ đã bị cô ép khô từ lâu. Thế nhưng sức chiến đấu của ba người đàn ông này quá mạnh, cuối cùng người bị ăn mệt lại là cô.
“Em không muốn ăn.” Lê Viện ngủ được một lát, phát hiện có người đang sờ soạng thân thể cô, bất mãn nói: “Mệt muốn chết.”
“Bảo bối, hôm nay là mọi người thất thố. Về sau như đã nói, mỗi người bốn tháng, miễn cho em bị ép khô.”
Lam Y Thành chọc cái mũi của cô.
Lê Viện cầm lấy tay hắn, để trên mặt.
“Vẫn là anh Thành tốt nhất.”
“A! Bé con không lương tâm. Anh thì không tốt sao?” Hạ Mân bưng canh sâm đứng ngoài cửa. “Vậy bát sâm anh tự nấu này vẫn nên nhường cho chó ăn đi.”
“Mân xấu nhất, hiện tại còn bắt nạt em.” Lê Viện hờn dỗi. “Mau bưng lại đây. Em bị anh đâm hỏng rồi, anh còn bắt nạt em.”
Hạ Mân cũng đau lòng. Nhưng một khi đàn ông đã nổi cơn điên, thì chính là cầm thú. Ai bảo bảo bối nhỏ của bọn họ ngon miệng như vậy, ai cũng không khống chế được bản thân.
Một tháng sau, hai ảnh đế và một ảnh hậu tạm thời biến mất. Khi xuất hiện trở lại, là thời điểm bọn họ cử hành hôn lễ.
Đúng vậy! Bọn họ ngại chuyện này không đủ lớn, thế mà lại tiến hành hôn lễ. Mà màn hôn lễ này lại long trọng nhất trong lịch sử.
Lê Viện sống vui vẻ với ba người đàn ông sau đó qua đời. Cô sinh cho bọn họ mỗi người một đứa con. Hạ Mân là con gái, Lam Y Thành và Tô Trạch Phong đều là con trai. Vì thế cô nhóc kia liền trở thành độc sủng duy nhất trong nhà bọn họ.
Bọn nhỏ sau khi lớn lên, mới biết tình yêu của cha mẹ bọn họ là chuyện bất bình thường trên đời. Thế nhưng bọn họ thấy ba người ân ái cả đời, vô cùng bội phục ba người bọn họ.
Bọn họ càng bội phục hơn chính là cho đến khi ba người đàn ông kia qua đời, mẹ của bọn họ cũng rời đi, nhưng dung mạo vẫn không khác gì thiếu nữ tuổi mười tám.