Ba ngày sau khi thành hôn, người nhà họ Nguyễn chẳng những không tỏ ra thái độ bài xích với Trần Dịch Sâm như Lê Viện tưởng tượng, mà ngược lại vô cùng thoải mái tiếp nhận hắn.
Để cho cha Nguyễn và con trai trưởng ngồi trò chuyện với Trần Dịch Sâm, mẹ Nguyễn vội vội vàng vàng kéo tay con gái vào trong hậu viện, hỏi thăm kỹ càng mấy ngày qua Trần Dịch Sâm đối xử với cô thế nào, có tốt không..
"Trần tướng quân nhìn qua có vẻ là người khó nói chuyện. Nhưng vừa rồi lúc cậu ấy cẩn thận đỡ con xuống xe, nương cũng nhìn ra được là cậu ấy đối với con là thật lòng. Mấy ngày nay nương và cha cùng ca ca con đều ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ đứa con rể ngoài ý muốn này đối xử tệ bạc với Viện Viện. Bây giờ xem ra nhà mình đã có thể yên tâm rồi."
"Mẫu thân, Dịch Sâm rất tốt với con. Mặc dù với người ngoài chàng có hơi hung dữ lạnh nhạt, nhưng chưa từng nói một câu gắt gỏng nào với con." Lê Viện mỉm cười nhìn bà.
"Vậy là tốt rồi. Chỉ cần cậu ấy đối xử tốt với con, mặc kệ bên ngoài người ta có ra sao đi nữa, cũng không có vấn đề. Thật ra cha và ca ca con thích Trần tướng quân hơn so với người kia... Mà thôi không có gì. Mọi chuyện thành ra thế này nương và cha con đều cảm thấy mừng thay. Đúng rồi, buổi tối phương diện kia của con rể có được không?"
"Mẫu thân..." Lê Viện mở to mắt. "Ý người là sao?"
"Xấu hổ cái gì? Con cũng lớn đầu thành thân rồi. Những chuyện này cần biết nhiều một chút mới tốt. Nam nhân đa số đều ham của mới vật lạ, nếu không khiến cho người ta thỏa mãn, lỡ như một ngày nào đó Trần Dịch Sâm mang nữ nhân bên ngoài về ức hiếp con, còn không phải ngày ngày đều ăn cơm chan nước mắt sao? Tốt nhất là cứ mỗi đêm đút cho người ta ăn no, đến lúc đó nếu phu quân con còn hứng thú nổi với đám nữ nhân bên ngoài cũng sẽ bị nghẹn chết."
Mẹ Nguyễn lấy ra một quyển sách bìa cứng từ trong hộc tủ. Mở ra đưa cho cô xem, bên trong là từng bức tranh cung đồ sống động như thật làm cho cô xem đến miệng đắng lưỡi khô.
Mấy ngày nay Trần Dịch Sâm đều phải xử lý công vụ bận rộn, trừ bỏ đêm tân hôn lần trước ra, dạo gần đây đến tận khuya mới trở về nhà. Vốn dĩ cô cũng cảm thấy bình thường không có vấn đề gì, nhưng sau khi nghe những lời của mẹ Nguyễn, đột nhiên trong lòng cô xuất hiện một cảm giác nguy cơ.
Mới kết hôn được vài ngày đã mất hứng thú với cô, về sau chẳng phải là càng không có cách nào cứu chữa? Nhiệm vụ của cô là phải đi thu thập linh khí của nam nhân. Nhưng cứ cái đà này, tiến độ thực hiện còn chậm hơn són phân!
Trong xe ngựa, Lê Viện ngồi đối diện với Trần Dịch Sâm. Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng cô trộm lén nhìn khuôn mặt nam nhân đối diện.
Có phải là do cô không có một chút mị lực nào đối với hắn? Bằng không vì sao đến một cái liếc nhìn hắn cũng lười cho cô? Hiện tại còn mới kết hôn, về sau có khi nào cô bị nhốt vào lãnh viện luôn không?
Phanh! Lúc này xe ngựa như vấp phải thứ gì đó, thoáng lắc lư xóc nảy.
Lê Viện ngồi không vững cả người ngã về phía trước.
A! Cái mũi cô đụng phải lồng ngực rắn chắc của nam nhân, cảm giác vừa đau vừa thốn.
"Đau."
Trần Dịch Sâm từ từ mở mắt, nhấc nữ nhân trong lòng ngực ngồi dậy.
Cái mũi nhỏ xinh hơi hơi phiếm hồng, vài giọt nước mắt dính trên đôi mắt trong suốt như biết nói, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
"Phu quân..."
Thanh âm nhỏ nhẹ mềm nhũn, giống như con mèo nhỏ động tình.
Đôi mắt Trần Dịch Sâm sâu hơn vài phần.
Lần trước trong đêm tân hôn lăn lộn đến kịch liệt, khiến cho cô bị thương. Mấy ngày nay hắn đi sớm về trễ, một phần là do công vụ nhiều, hai là không muốn lại gây ra vết thương mới cho cô. Có điều bây giờ xem ra, con mèo nhỏ bị thương đã khỏi hẳn, cư nhiên còn bắt đầu phát xuân.
"Nơi nào đau?" Trần Dịch Sâm ôm lấy cô đặt trên đùi mình.
Khuôn mặt Lê Viện ửng đỏ: "Cái mũi đau, thiếu chút nữa là chảy máu. Sao tự nhiên phu quân lại cứng như vậy?"
Trần Dịch Sâm bóp chặt hông cô, không cho cái mông nhỏ di chuyển loạn.
Bàn tay ro rộng vói vào trong vạt áo nữ nhân, cầm lấy một bên vú xoa nắn.
Nhũ thịt non mịn mềm mại, một tay hắn cầm cũng không hết. Đỉnh anh đào đã sớm cứng lên, quả nhiên là đã động tình.
"Phu quân, sẽ bị nhìn thấy."
Xe ngựa chạy vù vù trên đường, thỉnh thoảng có gió thổi qua, khiến cho màn xe bay phấp phới. Người bên ngoài chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể dễ dàng thấy được cảnh tượng ái muội bên trong.
"Sợ cái gì? Xe ngựa đi nhanh như thế, làm gì có ai thấy được?"