Bạch Tửu thu tay lại, mặt hơi hơi quay sang một bên, yên lặng dời tầm mắt, nhìn chằm chằm một cái khe nhỏ trên mặt đất, dường như muốn nhìn thấy một bông hoa mọc ra từ cái khe nhỏ này vậy.
Mà người đàn ông đã được bổ sung đường ngồi ở góc tường, một tay chống cằm, hai mắt đẹp híp lại, cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, cũng giống như muốn nhìn thấy một bông hoa mọc ra trên mặt cô vậy.
Hình như không khí rơi vào một loại trạng thái ngưng đọng kỳ quái.
Nhưng hiển nhiên, dù là cô hay là anh, đều không thể nhìn thấy một bông hoa tự nhiên mọc ra.
Bạch Tửu nhìn về phía anh, nở một nụ cười lịch sự, cô nói: "Trên mặt đất rất lạnh đó, có thể sẽ bị cảm."
Tuy bên trên có một mảnh gỗ che, không bị nước mưa làm ướt người, nhưng anh ngồi dưới đất, loại hành vi này vẫn không khỏe mạnh.
Anh nháy mắt, vẫn đứng lên.
Bạch Tửu cũng đứng lên, cô nhét ô vào trong tay anh, "Sao anh lại ở đây?"
"Ngô Xuyên mua quần áo, tôi chờ ở bên ngoài." Ánh mắt Kỳ Phụng nhìn lướt qua ngón tay cô, vô ý thức vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, tuy đây là một động tác không có mục đích, nhưng lại cực kỳ trêu chọc mờ ám.
Bạch Tửu tự nhiên đặt tay ra sau lưng, dường như không có việc gì hỏi: "Anh không đi trung tâm thương mại với anh ấy sao?"
"Tôi không thích nơi đông người." Cho nên anh ở bên cạnh trung tâm mua sắm chờ Ngô Xuyên.
Bạch Tửu nghiêm túc nói cảm ơn, "Cảm ơn anh đã giúp tôi."
"Em cũng giúp tôi." Trên mặt Kỳ Phụng không có biểu tình, sắc mặt của anh còn có chút tái nhợt, nhưng mà so với vừa nãy thì tốt hơn nhiều, đôi mắt anh đen kịt không có sức sống, không chút để ý nói: "Người đàn ông đi theo sau em..."
"Chắc là phóng viên."
Anh nhàn nhạt nói: "Tôi còn tưởng là người kỳ quái."
"Người kỳ quái?"
"Loại người nhìn thấy những thứ xinh đẹp đều muốn mang về nhà giấu đi."
Bạch Tửu suy nghĩ một lát, nói: "Tôi là người."
Cũng không phải là đồ vật.
"Cũng có biến thái thích nhốt người."
Cô không để ý, "Tôi còn chưa từng nghe nói có loại người này bao giờ."
"Ồ." Anh bình tĩnh lên tiếng, "Em chưa từng nghe thấy, lại không phải loại người này không tồn tại."
Bạch Tửu cảm thấy cái đề tài này có chút kỳ quái, cô vuốt cằm, hỏi: "Hay là anh đã gặp... loại người như vậy?"
Nói đúng ra, nếu thực sự có loại người này, vậy không nên nói là kỳ quái, mà phải nói là biến thái.
Kỳ Phụng không trả lời, chỉ là an tĩnh nhìn chăm chú nhìn cô, cũng không nhúc nhích, so với lúc trước cả người đều tỏa ra hơi thở suy sút, bây giờ anh lại có cảm giác tồn tại rất mạnh.
Giống như khi chủ nhân đang ngủ, mèo sẽ không nhúc nhích nhìn chằm chằm, tuy rằng có nhiều loại cách nói về hành động này của mèo, nhưng Bạch Tửu vẫn nhớ tới một cách nói không đáng tin nhất, mèo nhìn chằm chằm chủ nhân của mình khi ngủ, là muốn nhìn xem chủ nhân có chết không, sau đó ăn luôn chủ nhân.
Bạch Tửu nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nghĩ nhiều quá, nếu nói hắn giống mèo, chi bằng nói trong đầu anh chẳng nghĩ gì cả, vì thế, cô nhịn không được vươn tay, vẫy vẫy trước mặt anh, ngay lập tức, cổ tay cô đã bị nắm lấy.
Anh dùng ánh mắt trầm mặc hỏi.
Cô hài hước cười, "Tôi cho rằng anh đang chết máy đấy."
Ngoài dự đoán, anh lại còn "Ừm" một tiếng, trong ánh mắt ngoài ý muốn của, anh nói: "Độ ấm CPU của tôi quá cao."