Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 229: Bạn trai của tôi không phải là người (20)





Nếu muốn hỏi Bạch Tửu đang ngây dại, giờ phút này trong đầu cô còn dư lại điều gì, cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là lời hắn nói quả nhiên là thật, trên người hắn không hề có mùi cá.

Tiếp xúc với môi cô, xúc cảm mềm mại khiến cả người hắn trở nên khô nóng, hắn còn không hiểu vì sao thân thể hắn lại bắt đầu nóng lên, hắn chỉ làm theo bản năng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng miêu tả cánh môi cô. Lập tức, thân thể Bạch Tửu nhũn ra, cô thiếu chút nữa lại ngã vào trong nước.

Khi ý thức được hắn còn muốn thăm dò sâu hơn nữa, cô bỗng nhiên phục hồi tinh thần, dứt khoát đẩy hắn ra, lại liên tiếp lui ra sau mấy bước.

Bên bờ ao, sắc mặt hắn ửng đỏ, như nhiễm màu hoàng hôn, hắn nhìn Bạch Tửu đang lui ra như tránh hồng thủy mãnh thú, trong mắt có khó hiểu cùng cô đơn, lại bởi giờ phút này hắn bất giác tỏa ra hơi thở tình dục, khiến hắn càng thêm quyến rũ hớp hồn người.


Bạch Tửu che mình môi lại, nếu nói trước đó cô vì thân thể không thoải mái nên muốn nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, vậy thì hiện tại cô đã hoàn toàn không buồn ngủ, lại nhìn về phía hắn đang ở trong ao, vẻ mặt hắn vô tội thêm ủy khuất nhìn cô chằm chằm, cô thế mà lại có ảo giác quỷ dị rằng vừa rồi không phải hắn cố ý sàm sỡ cô.

“Ngươi sinh bệnh.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Lại còn lây bệnh cho ta.”

Trong đầu Bạch Tửu nhảy ra một chuỗi dấu chấm hỏi, buồn bực: “Ngươi nói cái gì vậy?”

“Thân thể ta đang nóng lên, giống như ngươi vậy. Ta cũng bị bệnh rồi.” Hắn tội nghiệp chớp chớp mắt, “Thân thể ngươi hiện tại dễ chịu chút nào chưa?”

Không, cô càng thêm khó chịu.

Xúc cảm trên môi dường như vẫn luôn còn đó, Bạch Tửu muốn quay đầu chạy lấy người, nhưng tưởng tượng đến tâm hồn yếu ớt của gia hỏa này, cô lại không thể không buông tay che miệng xuống, vẻ mặt phức tạp nói: “Đại khái là tốt hơn một chút đi.”

“Vậy ngươi mau tới đây, để ta lại hôn hôn ngươi lần nữa.” Môi mỏng của hắn gợi lên một độ cong tuyệt đẹp, vẻ quyến rũ hoàn toàn bộc lộ ra, nhưng giọng hắn vẫn ngây thơ như cũ, “Để bệnh của ngươi chạy hết sang người ta, ngươi sẽ liền không khó chịu.”


Bạch Tửu hơi giật mình.

Tựa như có khí tức đẹp đẽ sáng ngời nào đó nhiễm lên người cô, đôi mắt thanh triệt của hắn đầy ý cười, con ngươi đen như hắc diệu thạch tỏa ra ánh sáng lóa mắt, dường như khiến người ta thấy được nước hồ thần thánh trên đỉnh Thiên Sơn lưu động.

Thấy cô không nhúc nhích, hắn lại thúc giục, “Ngươi mau tới đây.”

“Được.” Bạch Tửu đứng lên, cô khẽ hắng giọng, ánh mắt có chút hoảng loạn nói: “Thân thể ta đã ổn, ngươi… ngươi có thể không cần hôn nữa.”

Hắn ngoan ngoãn ghé vào tảng đá bên bờ, trong đôi mắt thanh triệt nhìn chằm chằm cô hiện vẻ mất mát.

Tuy lúc kiểm tra thân thể cho cô, hắn cũng giống như bị bệnh mà cả người khó chịu, nhưng hắn rất thích cảm giác kiểm tra thân thể cho cô. Tuy thế thoạt nhìn cô lại không muốn cho hắn kiểm tra thân thể nữa, hắn có chút khổ sở, bởi không thể lại tiếp tục hôn hôn với cô.

Bạch Tửu xem như hiểu rõ cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, hơn nữa tảng đá cô vác lên đó còn không phải lớn bình thường, nó có thể đập cả người cô luôn. Đáy lòng cô hối hận, thế mà lại quên mất tầm quan trọng của việc giáo dục giới tính đối với trẻ con. Cô quyết định lần sau tới đây sẽ phải nghiêm túc phổ cập cho hắn một chút tri thức giới tính, như vậy bé trai ra bên ngoài cũng có thể tự bảo hộ tốt cho mình.


“Ta đi về trước, ngày mai ta lại đến xem ngươi.” Bạch Tửu mất tự nhiên xoay người rời khỏi.

Phía sau truyền đến giọng nói êm tai nhu mị, “Nếu lại sinh bệnh nhất định phải tới tìm ta nha.”

Quả thực giống y như câu “Khách quan lần sau lại đến nhé”.

Bạch Tửu đứng không vững lập tức hơi lảo đảo.