Kỳ Phụng vẫn cúi đầu, mí mắt rũ xuống, không nhúc nhích.
Cuối cùng, một tiếng thở dài phát ra từ khóe môi Bạch Tửu, cô rút bàn tay được anh nắm ra, bất đắc dĩ vươn hai tay nâng mặt anh lên, tới gần anh, nhìn chằm chằm đôi mắt sâu thẳm như đêm đen của anh nói: "Lần sau đi ra ngoài ăn cơm, chúng ta gọi hai phần đồ ngọt, đều là của anh, được không?"
Đôi mắt Kỳ Phụng xẹt qua một tia sáng, vẻ mặt bình tĩnh rồi lại cô đơn kia có vẻ khó có thể giữ vững.
Bạch Tửu khẽ nhíu mày, đợi một lúc, cô nói thêm: "Còn cộng thêm một ly trà sữa, thế nào?"
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất cô có thể làm.
Kỳ Phụng thong thả gật đầu một cái, "Được."
Tính tình của anh cũng thật dễ dỗ dành, chỉ cần mấy phần đồ ngọt là được.
Bạch Tửu thở dài nhẹ nhõm, bàn tay nâng mặt anh chưa kịp thu hồi, lại bị anh giơ tay cầm, sườn mặt anh cọ cọ lòng bàn tay cô, ngước mắt lên, nhìn thấy anh nửa híp mắt, biểu tình giống như một con mèo được thỏa mãn, cô bỗng nhiên cảm thấy gần như vậy hơi không quen, nhưng dù sao bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp, làm những hành động thân mật hơn nữa cũng không có vấn đề gì.
Vì thế, cô thả lỏng người nằm vào trong lòng anh, anh cũng rất tự nhiên ôm lấy eo cô.
Bạch Tửu nằm trong ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, đừng nhìn anh bình tĩnh thản nhiên, kỳ thật tim lại đập rất nhanh, khóe môi cô cong lên, lại ngượng ngùng nói: "Xin lỗi a, Kỳ Phụng, bây giờ em chưa thể đi gặp cha mẹ anh."
"Anh không có cha mẹ."
Cô dừng lại, ngước mắt nhìn anh, chỉ có thể nhìn được đường cong hoàn mĩ của chiếc cằm.
Anh nói: "Anh lớn lên trong cô nhi viện."
Chỉ trong chớp mắt, Bạch Tửu cũng đã nghĩ ra toàn bộ câu chuyện xưa: "Cậu bé trong cô nhi viện nỗ lực cố gắng học xong chín năm giáo dục bắt buộc, sau đó phát hiện mình có tài năng về game, cho nên vì cuộc sống mà bắt đầu trở thành chức nghiệp tuyển thủ, thật vất vả mới có chút nổi tiếng, tiết kiệm được ít tiền, cuối cùng rồi lại vì đưa cô đi ăn cơm mà tiêu hết nửa số tiền tiết kiệm được."
Cô mím môi, dang tay ôm lấy anh, ngữ khí trầm trọng nói: "Kỳ Phụng, anh yên tâm, em sẽ nuôi anh."
Tiết kiệm tiền nuôi con gì đó, nuôi người đàn ông của mình vẫn quan trọng hơn.
Kỳ Phụng rất thản nhiên "Ừm" một tiếng, "Em nuôi anh."
Bạch Tửu lại nói: "Kỳ Phụng, hôm nay anh cứ ngủ ở đây, ngày mai em phải đi quay show thực tế, hai ba ngày nữa mới về, nếu anh rảnh, vậy đi xem nhà, anh thích nơi nào, chúng ta mua, sau đó chúng ta lại dọn qua đó, anh cũng trả lại phòng ở của mình đi."
Kỳ Phụng gật đầu, "Được."
Thành phố A là đô thị cấp một, giá nhà rất đắt đỏ, trong lòng Bạch Tửu, Kỳ Phụng đương nhiên không mua được phòng, cho nên cô nói "trả", nghĩa là bảo anh không thuê nữa.
Nhưng mà Kỳ Phụng lại nghĩ, cô muốn anh bán hết cả tòa nhà, chuyện này hẳn là sẽ không quá khó, bởi vì nghe nói phòng trong trung tâm thành phố đều dễ bán.
Bạch Tửu đang tự hỏi ngày mai nhìn thấy chị Lan nên nói thế nào, bỗng nhiên nghe thấy người đang ôm mình hỏi: "Tửu lượng tốt không?"
"Không tốt lắm."
Cô không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, lại thấy anh đặt túi vừa nãy lấy từ trong xe ra lên bàn, trong đó là mấy bình rượu vang đỏ nồng độ cồn không được thấp lắm.
Vẻ mặt anh nghiêm túc nói: "Vợ ơi, chúng ta uống rượu chơi đi."
Bạch Tửu không còn lời gì để nói.
Mục đích của anh có cần rõ ràng vậy không?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Trong lúc abcxyx anh Kỳ muốn chị Bạch gọi mình là gì???