Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 92: Hoàng hậu hận 26



Editor: Trầm Âm


Cũng may mắn Thích Vi trốn nhanh, cũng không có bị cái bàn đập lên người. Bất quá cho dù như thế, đống chén đĩa chứa đầy thức ăn ở trên bàn cũng đập vài cái lên người nàng ta!


Trên người Thích Vi toàn là canh cùng đồ ăn, một thân váy trắng phiêu dật đã sớm bị bẩn đến mức nhìn không ra nguyên dạng. Độ nóng của canh thì không cần phải nói, mấu chốt chính là loại cảm giác chật vật này khiến cho Thích Vi không thể chịu đựng được. Nàng trừng mắt với Minh Ca, khóe mắt như muốn nứt ra, hàm răng cắn gắt gao, lệ ý ủy khuất bị nàng ta áp xuống cổ họng, hơn nuwaxx còn trào ra phẫn nộ vô tận.


Mỗi một nữ chủ xuyên qua không phải bẩm sinh đều sẽ trở thành tồn tại có ưu thế sao, nàng ta nỗ lực tiến tới như vậy, thượng đế để cho nàng ta sống lại một lần nữa, còn không phải để nàng ta có thể hạnh phúc vui sướng mà tồn tại hay sao,. Chỉ là, vì cái gì mà nàng ta lại bị một phụ nhân ngu xuẩn hại hết lần này đến lần khác.


Minh Ca kéo Thanh Bình ra phía sau mình, liếc mắt nhìn một mảnh áo vàng lộ ra ở phía cửa, khóe môi khẽ nhếch. Nàng bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, sau đó lại nhìn về phía bộ mặt dữ tợn của Thích Vi, "Thích di nương, ngươi có cái gì đáng giá để ta ghen ghét? Luận xuất thân ngươi không bằng ta, luận thân phận địa vị ngươi không bằng ta, luận khí độ ngươi cũng không bằng ta. Bất quá ngươi chỉ có một cái túi da tốt hơn ta một chút xíu thôi. Mà cái túi da như ngươi, khối người cũng có. Ngươi nói ta ghen ghét ngươi làm cái gì, hay là, kỳ thật là ngươi ghen ghét ta?"


"Ngươi nói bậy! Ngươi bất quá chỉ là một nữ nhân ái mộ hư vinh, tư tưởng phong kiến bảo thủ, là phụ nhân ngu muội, trên giường thì giống như cá chết, sao ngươi có thể so sánh được với ta!" Thích Vi duỗi tay lau nước canh trên mặt, nhiệt độ của nước canh làm da mặt nàng ta nóng rát. Chỉ là giờ phút này trong lòng nàng ta chứa đầy lửa giận, nơi nào còn có thể quan tâm đến chút đau đớn này. Nàng ta nhìn trái nhìn phải, dứt khoát cầm lấy ghế dựa đang nằm lăn lóc trên mặt đất, ném về phía Minh Ca, "Viên Trị yêu ta, ta cũng yêu hắn, chúng ta là thật tình yêu nhau. Hắn không thích ngươi, cho dù không có ta, hắn cũng sẽ thích người khác. Ngươi không tìm nguyên nhân ở chính mình, một hai phải oán hận ở trên người ta. Người nhà của ta cùng ngươi có cái thù hận gì, còn có Hỉ Châu của ta, nữ nhi của ta cũng còn ở nhà, con bé còn nhỏ như vậy cũng phải vào trong nhà lao. Ngươi là nữ nhân ác độc, hôm nay ta muốn giết ngươi......"


Minh Ca cuối cùng cũng nghe ra được, nguyên nhân Thích Vi điên cuồng như vậy chủ yếu là do nữ nhi của nàng ta còn đang ở Thích gia. Hiện giờ Thích gia bị giam vào ngục, nữ nhi của nàng ta tất nhiên cũng phải vào ngục theo. Nghe nói nữ nhi của Thích Vi cũng chỉ mới ba bốn tuổi, vẫn còn nhỏ như vậy, tại sao Thích Vi lại dám mang nữ nhi về Tề triều? Còn trộm đặt ở Thích gia? Thích gia dám chứa chấp hài tử của Kỳ Lâm vương, lá gan cũng thật là lớn a. Phỏng chừng cũng muốn đi theo phía sau Kỳ Lâm vương để được trở thành hoàng thân quốc thích. Thể loại này bị tru di cửu tộc đúng thật là không oan một chút nào.


Thích gia đích thực là không bị oan. Hôm nay xét nhà, xét ra được rất nhiều binh khí cùng với lương thực, phỏng chừng là muốn trộm vận chuyển toàn bộ ra biên quan cho Kỳ Lâm vương. Viên Đồng cũng vì việc này mà tức giận tới hậu cung. Hắn không nghĩ tới, thế nhưng lý do Thích Vi trở lại Tề triều chính là vì muốn giúp Kỳ Lâm vương tìm lương thực cùng binh khí.


"Ngươi ở chỗ này dùng công phu thét chói tai, còn không bằng đi tìm bệ hạ a. Ngươi luôn nói bệ hạ ngưỡng mộ ngươi, nói không chừng sẽ bởi vì ngươi mà sửa lại chủ ý đó!" Minh Ca giơ tay bắt lấy cái ghế dựa Thích Vi ném tới, nàng hơi dùng lực một chút, Thích Vi liền ôm cái ghế dựa lui về phía sau, ngã ngồi ở trên mặt đất.


Tất nhiên Thích Vi cũng biết nội tình của Thích gia, cũng chính là nàng ta thuyết phục Thích gia ủng hộ Kỳ Lâm vương, cuối cùng trở thành người trung gian của Kỳ Lâm vương, hỗ trợ vận chuyển lương thực cùng binh khí. Thích gia một khi bị xét nhà, những việc này khẳng định sẽ bị lộ ra. Cho dù Viên Đồng vẫn còn thích nàng ta, thì cũng không có khả năng bởi vì nàng ta mà buông tha cho Thích gia. Nếu như hắn biết Thích gia còn có giấu hài tử của nàng ta cùng Kỳ Lâm vương, nói không chừng ý niệm đầu tiên của Viên Đồng chính là bóp chết hài tử của nàng ta. Rốt cuộc trước kia xem tiểu thuyết ngôn tình đều được viết như vậy, nam nhân một khi đã ăn giấm thì sẽ không còn nguyên tắc hay giới hạn cuối cùng.


Bất quá lời này của Minh Ca đã nhắc nhở Thích Vi. Sự kiện Thích gia bị xét nhà, Viên Đồng không thể châm chước, nhưng nhất định sẽ mang theo áy náy đối với nàng ta. Đến lúc đó, nàng ta có thể bảo Viên Đồng giết chết nữ nhân này. Viên Đồng vì muốn bình ổn lửa giận của nàng ta, nhất định sẽ giết nữ nhân này, "Ta sẽ bảo A Đồng giết ngươi, đồ độc phụ!"


"Đến bây giờ, ngươi cũng không tâm niệm hài tử ở trong đại lao của chính mình, cũng không nghĩ làm thế nào để cứu nó ra. Ngươi chỉ nghĩ đến việc cùng ta cãi nhau, đem ta giết chết. Thích Vi, thời điểm ngươi chỉ trích người khác, ngươi có nhìn lại chính ngươi hay không!" Minh Ca cười lạnh, nàng nhìn lướt qua Viên Quảng Dập vẫn như cũ, muốn tiến lên đỡ Thích Vi, đáy lòng nàng giống như có một cục đá đè áp đến khó chịu.


"Ta có cái gì sai? Ta không có sai, là ngươi hại ta, là ngươi hại người của Thích gia, là ngươi hại hài tử của ta!" Thích Vi đẩy Viên Quảng Dập ra, ánh mắt dừng ở trên người Viên Quảng Dập đang hô lên một tiếng thần tiên tỷ tỷ. Nàng ta nghĩ đến nữ nhi của chính mình không biết ở trong tù như thế nào rồi, hận ý trong lòng càng sâu thét chói tai, với Viên Quảng Dập, "Ngươi nhìn xem, ngươi có dạng mẫu thân gì, những việc nàng ta làm đều là chuyện xấu xa, thế nhưng còn đổ lỗi lên người khác!"


"Các ngươi còn đứng ở nơi đó làm cái gì, còn không mau kéo nàng ta ra ngoài!" Minh Ca nhìn về phía đám cung nhân đang tránh ở trong góc. Nghe được lời này của Thích Vi, nàng liếc thấy sắc mặt trắng bệch của Viên Quảng Dập, sau đó mới nhìn về phía Thích Vi, "Nó cũng chỉ là một tiểu hài tử, ngươi nói chuyện cùng nó như vậy, chính là muốn lợi dụng nó sinh ra hảo cảm đối với ngươi, hơn nữa còn làm cho nó cùng mẫu thân của chính mình trở mặt thành thù. Thích Vi, ngươi lớn lên đơn thuần mỹ lệ, tâm tư lại ác độc như rắn rết. Thật là bi ai cho Viên Trị, coi trọng nữ nhân như vậy. Bất quá, hai người các ngươi ở bên nhau thật giống như là một đôi uyên ương được trời đất tạo nên! Ngươi vẫn nên mau chóng trở về bên người hắn đi thôi, đừng tạo ra tai họa cho nam nhân khác."


Các cung nhân không dám kéo Thích Vi ra ngoài, chỉ dám vây quanh nàng ta, vừa khuyên bảo vừa cầu xin, xô xô đẩy đẩy, hy vọng Thích Vi tự mình rời đi.


Thanh Bình từ phía sau Minh Ca đi ra, kéo Viên Quảng Dập còn đang đứng ngơ ngác ở bên người Thích Vi. Viên Quảng Dập quay đầu, ném tay Thanh Bình ra. Hắn nhấp miệng, cau mày nhìn chằm chằm đám cung nhân đang xô xô đẩy đẩy Thích Vi.


Minh Ca đem hết thảy xem ở trong mắt, đáy lòng lại thở dài. Viên Quảng Dập còn nhỏ như vậy đã không quan tâm đến những thứ khác, một lòng hướng về phía Thích Vi, chẳng lẽ trên người Thích Vi có cái gì đó hắn muốn lấy nhưng còn chưa lấy được?


"Bệ hạ giá lâm!"


Thanh âm Hạng công công truyền đến, mấy cung nhân trong phòng liền buông Thích Vi ra, đồng thời quỳ xuống.


Thích Vi liền nghiêng ngả, lảo đảo chạy về phía cửa, vừa lúc bổ nhào trên người Viên Đồng mới vào cửa. Nàng ta cũng không có thuận thế ôm lấy Viên Đồng, mà là quỳ gối, lay lay quần áo của hắn, chỉ vào nửa bên mặt của chính minh mà khóc, "A Đồng, A Đồng, mặt ta đau quá!"


Mặt của nàng ta vừa mới bị canh nóng đổ lên, nóng rát cùng đau đớn. Lúc nãy bị phẫn nộ bao phủ, nàng ta còn không cảm thấy đau. Cho đến khi nhìn thấy Viên Đồng, nàng ta chỉ cảm thấy mặt phỏng phỏng, có loại cảm giác mặt muốn sưng to như muốn nứt ra. Nàng ta duỗi tay muốn sờ vào mặt nhưng lại không dám. Trong lòng khủng hoảng, lo sợ bản thân bị hủy dung! Tưởng tượng đến đây, Thích Vi lại oán hận nhìn chằm chằm Minh Ca, sau đó quay đầu về phía Viên Đồng khóc đến tê tâm liệt phế, "A Đồng, hình như mặt ta đã bị hủy dung rồi. A Đồng, mặt ta thực nóng a!"


Hết chương 92.


22/10/2020