Từ Như Ý nở nụ cười, “Lâm đại ca, việc này sao có thể để huynh làm? Hơn nữa, ta lại không phải đại tiểu thư nũng nịu!”
Nói rồi, cô liền ghép bồn lại đây.
Lâm Dật Dương nghe vậy, càng thêm xúc động, khăng khăng nói: “Không có việc gì, ta sao lại không làm được?”
Hắn không buông tay, tay Từ Như Ý vốn dĩ chuẩn bị ghép bồn trực tiếp đặt ở trên tay hắn.
Lâm Dật Dương chỉ cảm thấy một bàn tay nhỏ mềm như bông ngăn chặn mình, xúc cảm ôn nhu kia lại như lửa cháy lên người.
Hắn mặt đỏ, tim tức khắc đập nhanh hơn.
Từ Như Ý nhanh chóng thu hồi tay, cô cúi đầu, “Thật xin lỗi. Lâm đại ca, huynh đặt nó trên mặt đất đi, để ta giặt.”
Lâm Dật Dương hồng hồng bên tai, không dám lại cùng cô tranh nhiều, thả bồn gỗ xuống dưới.
Từ Như Ý ngồi xổm xuống, nhặt xiêm y bên trong giặt từng cái.
Cô chôn đầu, giặt rất nghiêm túc, “Lâm đại ca, ta làm được mà. Huynh trở về đi.”
Bờ sông nhỏ thực u tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tinh tế.
Những tia sáng mặt trời len lỏi vào những tán cây cao lớn bên cạnh, lẳng lặng chiếu vào thân hình mảnh khảnh của Từ Như Ý. Đường cong thiếu nữ lả lướt, hoàn mỹ bày ra trong áo vải thô rộng thùng thình.
Cô ngồi xổm ở nơi đó, trong tay cầm gậy gộc gõ quần áo. Thường sẽ có vài sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống, cô liền dùng tay đem chúng nó vén vào sau tai.
Lâm Dật Dương nhìn đến ngây người. Mãi cho đến khi nữ hài phát hiện tầm mắt hắn, cô quay đầu lại, hướng về hắn cười cười, lộ ra hai cái răng nanh.
Lâm Dật Dương ngại lưu lại nơi này, đành phải đi về trước.
Nhưng mà, nghĩ đến mẹ con Từ gia không có lao động, hiện tại nhiều người ở nhà ăn cơm như thế, củi lửa đều phải sử dụng rất nhiều. Lâm Dật Dương lại xoay người đi lên núi, chém một đống củi gỗ đưa qua nhà cô.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 40, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 30. Nói nhiều, hãy tiếp tục nỗ lực! 】
Từ Như Ý lần đầu tiên dùng phương thức giặt quần áo nguyên thủy như vậy, nhưng muốn xoay chuyển hình tượng bản thân, cô cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ. Ba ba từng nói, hiện tại càng gian nan, về sau mới có thể cảm nhận vị ngọt cuộc sống tốt nhất.
Làn nước lạnh làm dịu nhẹ cái nóng mùa thu. Từ Như Ý chuyên tâm giặt giũ. Chờ cô giặt xong, chỉ cảm thấy mệt đến nỗi eo không duỗi thẳng đứng dậy được.
Trở về nhà, Từ Như Ý đầu tiên tiến vào không gian uống nước giếng. Vừa giải khát vừa giảm bớt mệt nhọc.
Lúc này, cô nhìn đến cây gieo trồng lúc trước đã nảy nở, cũng mọc ra lá cây tươi mới. Phía trên treo quả mao lệ nhi, quả cũng từ xanh chuyển sang hồng, còn có một ít quả nhỏ mới ngoi đầu.
Đến nỗi quả nho, vốn dĩ là một chuỗi dài nối một chuỗi dài, lúc này cũng trở nên óng ánh, cực kỳ mê người.
Cô hái một quả nếm thử. Tuy rằng không phải rất ngọt, nhưng vị chát ê ẩm trở nên ngon miệng hơn.
Mơ ngâm kia, chờ thêm một khoảng thời gian, sau đó lấy ra phơi liền có thể dùng ăn.
Nhìn đến thành quả đây, một thân mệt mỏi cũng tiêu tán hết.
Từ Xuân mỗi ngày đều bị tỷ tỷ uy hiếp, đi hái một sọt mơ trở về, mãi cho đến khi khắp cánh rừng bị cậu lật đổ.
Nhưng mà, trong quá trình như vậy, cậu dường như không còn thấy Từ Như Ý không thuận mắt như trước nữa. Cũng bởi vì thường xuyên được ơn huệ nhỏ từ cô, đã bắt đầu trở nên thích cô.
……
Thu hoạch lúa yêu cầu thời gian mấy ngày, trong lúc này, mỗi ngày đều có thể thấy Từ Như Ý nấu cơm, giặt quần áo, bưng trà, đổ nước cho một đám người.
Cô biểu hiện tự nhiên hào phóng, tiến lui có chừng mực. Trong mắt mọi người, đều khen cô chăm chỉ lại thông minh. Đặc biệt là đồ ăn cô làm ra, tuy chỉ là cơm canh đạm bạc, nhưng hương vị lại vô cùng ngon miệng.
Lúc này, mọi người trong thôn đã quên cô của lúc trước, chỉ nhớ rõ đến người tốt hiện tại.